Về đến nhà, tôi lập tức khôi phục lại ảnh.
Gửi trọn gói cho Tư Triều Ý, còn hỏi kèm: 【Cậu định dùng mấy tấm ảnh này gì?】
Tư Triều Ý: 【Bán cho mấy fan nữ của ấy.】
Tôi sững sờ, chẳng phải thế thì sẽ lộ tôi sao?
Tôi vội nhắc: 【Bán thì bán, nhất định phải bảo họ giữ kín, đừng để Tư Dục Phong phát hiện.】
Tư Triều Ý: 【Yên tâm.】
Hôm sau, Tư Triều Ý nhờ bán ảnh mà kiếm ngay 10 vạn.
Cô ấy vui vẻ định chia tôi một nửa, tôi vội từ chối:
“Vốn dĩ là cậu bán, không cần đưa cho tôi.”
Chỉ cần nhắc đến Tư Dục Phong, tôi lại thấy sợ hãi.
Mấy ngày sau, tôi không dám thẳng hắn, chỉ mong những người mua ảnh biết điều, đừng để hắn phát hiện.
Nhưng lo gì thì nấy.
7
Trong giờ tự học, giáo viên chủ nhiệm bất ngờ xông vào lớp kiểm tra, bắt mấy học sinh đang chơi điện thoại.
Một nữ sinh mở khóa máy, hình nền chính là ảnh Tư Dục Phong.
Giáo viên nghi ngờ ấy sớm, liền gọi cả lẫn Tư Dục Phong ra ngoài tra hỏi.
“Thầy, em không quen ấy.”
Tư Dục Phong bình thản, mặt không biểu cảm liếc nữ sinh một cái.
“Thầy nên hỏi tại sao ấy chụp trộm em thì đúng hơn.”
Mặt nữ sinh đỏ bừng, sống chết không khai ra Tư Triều Ý.
Giáo viên cho hai người quay về, rồi mở lớp họp bàn chuyện này.
“ Hứa Tinh Lê.”
Giáo viên đột nhiên gọi tôi, bảo tôi đứng lên gương.
Tôi chết lặng.
Rõ ràng ảnh Tư Dục Phong là do tôi chụp mà!
Cái này gọi là gương cái gì chứ?
Nhưng tôi chỉ có thể cứng đầu :
“Em sẽ chăm chỉ học tập, không phụ sự kỳ vọng của thầy.”
Vừa dứt lời, tôi rõ ràng cảm nhận một ánh mắt đang gắt gao bám chặt sau lưng mình.
Cảm giác như ngồi trên chông, gai nhọn đâm vào lưng.
Buổi trưa tan học, tôi cố nán lại một lát mới rời đi.
Nhưng vừa bước ra khỏi lớp đã thấy Tư Dục Phong đứng ở đầu cầu thang.
Hắn đút tay trong túi, dựa vào tường, cúi đầu không biết đang nghĩ gì.
Tôi giả vờ bình tĩnh đi lướt qua, bất ngờ bị hắn nắm chặt cổ tay.
“Ra ngoài chuyện một chút?”
Giọng Tư Dục Phong rất thấp, mang theo áp lực.
Tim tôi khẽ run, căng thẳng liếc hành lang.
Thấy không có ai mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng gật đầu.
Tư Dục Phong buông tay, bước dài xuống cầu thang.
Đi mãi đến sau tòa nhà dạy học, hắn bất chợt quay người lại.
Hắn cao lớn, gần như bao trùm cả tôi trong bóng của mình.
Tôi căng thẳng, ngón tay siết chặt vạt áo đồng phục.
Bỗng nghe hắn khẽ nhạt:
“Lúc bán ảnh của tôi, sao không thấy căng thẳng nhỉ?”
“Hả?”
Tôi sững lại, ngẩng đầu lên.
Hắn tưởng là tôi bán ảnh?
Tư Dục Phong hạ mắt, gương mặt không lộ ra chút cảm .
“Bán ảnh kiếm bao nhiêu?”
Não tôi xoay nhanh, do dự không biết có nên thay Tư Triều Ý gánh tội.
Dù sao tôi cũng nhận tiền của ấy, hai đứa coi như chung một thuyền.
Nếu để Tư Dục Phong biết Tư Triều Ý cùng tôi giở trò, thì giữa hai em còn có quan hệ máu mủ.
Còn tôi và hắn, chỉ là mối quan hệ mỏng manh như cánh ve sầu – học mà thôi.
So đi tính lại, tôi đành chọn gánh thay cho Tư Triều Ý.
Cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi: “Kiếm … 10 vạn.”
Tư Dục Phong tức đến bật : “Ít thế thôi à?”
8
Tôi gượng gạo : “Cũng tạm mà? Dù sao mọi người đều là học sinh, có ai nhiều tiền đâu.”
“Hơn nữa cũng không phải ai cũng mua, nên mới chỉ bán chừng đó thôi.”
Tư Dục Phong day ấn đường, hít sâu một hơi để kiềm chế cơn giận:
“Cô thiếu tiền đến thế sao?”
Tôi lập tức tự mình.
Nhưng thật, tôi quả thực đang thiếu tiền.
Xưởng của ba năm ngoái gặp tai nạn, ông bị gãy chân.
Nhà tuy không nợ nần, toàn bộ vốn liếng đã cạn sạch.
Chỉ còn mẹ việc ở bệnh viện, gánh cả gia đình.
Tôi định sau khi tốt nghiệp sẽ đi thêm, không ngờ lại cho Tư Triều Ý trước.
“Tôi xin lỗi, sẽ không nữa.”
Tôi nghiêm túc hứa với hắn.
Tư Dục Phong cúi xuống, ánh mắt sắc bén: “Ai bày cho chuyện bán ảnh?”
Tim tôi giật thót, sợ hắn nghi ngờ nên vội đáp: “Tôi tự nghĩ ra.”
Hắn bật khẽ, như thể đã đoán trước: “Hy vọng đây là lần cuối, lần sau không có tha.”
Nói rồi hắn quay người bỏ đi, để lại tôi ngẩn ngơ đứng yên.
Thế là… bỏ qua tôi thật sao?
Tôi vội mở điện thoại, nhắn riêng cho Tư Triều Ý.
【Tôi bị lộ rồi.】
Tư Triều Ý ngạc nhiên:
【Sao cơ?】
Tôi kể lại mọi chuyện, ấy mới thở phào.
【Cảm ơn nha chị em, may mà cậu không bán đứng tôi.】
Sau đó ấy chuyển cho tôi hai khoản.
Một khoản là tiền còn lại mua ảnh.
Một khoản là tiền “gánh tội thay”.
Ban đầu tôi không muốn nhận, vừa thấy mấy dòng chữ chạy…
【Bé con ơi, chịu ấm ức rồi, thay tiểu thư gánh tội, nhận tiền đi.】
【Đúng đó, không nhận thì chẳng phải hố đào ra vô ích sao?】
Tư Triều Ý cũng hối thúc, tôi đành nhận tiền.
Quay lại màn hình, bất ngờ thấy có một lời mời kết mới.
Tên là ba chữ cái: SYF.
Tôi ngẫm nghĩ rất lâu rồi mới đồng ý.
Ảnh đại diện của Tư Dục Phong là tấm hình trượt tuyết, mặc đồ đen, qua kính bảo hộ ánh mắt kiêu ngạo, phóng khoáng.
Tôi không gửi tin nhắn, hắn cũng im lặng.
Tưởng cứ thế mà trôi đi.
Không ngờ điện thoại bỗng rung lên.
Bạn thấy sao?