Chu Dịch Xuyên nổi điên, đâm dao thẳng vào lưng cậu.
Máu phun ra dữ dội, Trình Dã vẫn không buông.
Tôi chộp lấy khẩu súng rơi dưới đất, nhắm thẳng vào trán hắn.
“Tạm biệt, cặn bã.”
Tiếng súng vang lên, gương mặt hắn vẫn đông cứng trong vẻ kinh ngạc.
Trình Dã ngã trong vũng máu, tôi yếu ớt:
“Giáo quan… lần này… tôi đã bảo vệ rồi, phải không?”
Tôi quỳ xuống, dùng tay bịt chặt vết thương đang chảy máu dữ dội của cậu, nước mắt rơi lã chã:
“Cố lên! Xe cứu thương sắp tới rồi!”
Tiếng còi cấp cứu xé toạc màn đêm, Trình Dã đưa gấp tới bệnh viện.
Tôi ngồi ngoài phòng phẫu thuật, hai tay đầy máu cậu, ngón tay lạnh ngắt.
“Cơ trưởng Lâm, nên đi thay đồ trước.” – y tá nhỏ giọng.
Tôi lắc đầu, mắt dán chặt vào đèn đỏ trên cửa phòng mổ.
Nụ cuối cùng của Trình Dã cứ ám ảnh trong tâm trí, khiến tim tôi như bị bóp nghẹt.
Ca mổ kéo dài suốt sáu tiếng.
Khi bác sĩ bước ra, tôi bật dậy, chân tê cứng vì ngồi lâu, suýt ngã.
“Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, vẫn chưa hết nguy hiểm.” – bác sĩ tháo khẩu trang – “Dao đâm trúng lá lách, mất máu quá nhiều. 48 giờ tới là thời gian quyết định.”
Tôi thở phào, mới nhận ra lưng áo mình đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Tôi có thể vào thăm cậu ấy không?”
Bác sĩ ngập ngừng:
“Được, đừng lâu quá.”
Trong phòng hồi sức tích cực, Trình Dã nằm yên, gương mặt trắng bệch gần như trong suốt, chỉ tiếng máy theo dõi nhịp tim “tích… tích…” cho thấy cậu vẫn còn sống.
Tôi khẽ nắm tay cậu, cảm nhận chút hơi ấm yếu ớt nơi đầu ngón.
“Trình Dã, cậu đã hứa sẽ học viên của tôi.” – tôi thì thầm – “Sáu giờ sáng mai, gặp ở sân huấn luyện.”
Ngón tay cậu khẽ .
Tôi sững lại, ngẩng lên .
Hàng mi cậu run nhẹ, chậm rãi mở mắt. Ánh mơ hồ một lúc rồi dần rõ nét khi dừng trên gương mặt tôi.
“Giáo… quan…” – giọng yếu ớt, cố chấp phát ra.
Mắt tôi nóng lên:
“Đừng , nghỉ ngơi đi.”
Cậu khẽ lắc đầu, khó nhọc chỉ vào mặt nạ oxy.
Tôi do dự, rồi nhẹ nhàng tháo nó ra.
Cậu hít một hơi, giọng yếu kiên định:
“Tôi… không trễ giờ… đúng không?”
Nước mắt tôi lập tức trào ra.
Đến lúc này mà cậu vẫn nhớ chuyện huấn luyện!
“Không.” – tôi nghẹn ngào – “Cậu rất tốt.”
Khóe môi cậu hơi cong, nở một nụ yếu ớt:
“Vậy… có thưởng không?”
Tôi ngẩn người.
Ánh mắt cậu tôi, đầy mong đợi, dè dặt.
Tim tôi bỗng đập loạn, tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu:
“Khi nào khỏe lại, tôi sẽ bù cho cậu.”
Mắt cậu lập tức sáng rực, như chứa đầy ánh sao:
“Nhất định nhé.”
Tôi bước ra ngoài, qua tấm kính cậu nằm trên giường bệnh.
Trái tim từng bị tổn thương của tôi… một lần nữa lấp đầy.
Bạn thấy sao?