Chuyện Tình Của Trình [...] – Chương 2

Trình Đại Hổ đầy tủi thân rúc vào người tôi.

Tôi hít một hơi sâu, vuốt ve nó mà tay run rẩy.

Nhìn vào đôi mắt ngân ngấn nước của nó, tôi thầm mắng bản thân. Dù gì thì đây cũng là đứa con đáng của mình, chẳng lẽ chỉ vì nó ngã vào khay vệ sinh mà không cần nó nữa sao?!

Tôi khẽ đẩy cơ thể mũm mĩm của nó ra một chút.

Nó trố mắt tôi đầy kinh ngạc.

Tôi bối rối: “Nóng quá.”

Trình Đại Hổ: “…”

Cả con mèo như hóa đá, đầu cúi gằm xuống ủ rũ.

Nếu tôi không nghe tiếng lòng của nó, chắc tôi đã tự khinh bỉ bản thân rồi.

“Tôi biết ngay mà, người phụ nữ chỉ có sắc đẹp mà không có đầu óc này ghét bỏ tôi!! Hừ, bây giờ trái tim tôi còn lạnh hơn cả mười năm cá ở Big C. Người phụ nữ kia, cứ đợi đấy, rồi sẽ có một ngày tôi trở thành con mèo mướp mà không với tới .”

Ngay sau đó, nó bắt chước tôi một cách sống trong lòng: “Đại Hổ, Đại Hổ con sao ? Từ ngày hôm đó mẹ đẩy con ra, con không còn nữa! Mẹ sai rồi! Đại Hổ à!”

Tôi: “…”

Ngón chân tôi vô thức cào mạnh xuống sàn.

5

Tống Bạc Khê : “Tôi đã tắm cho Đại Hổ rồi, bây giờ nó sạch sẽ lắm.”

“Thật sự cảm ơn .” Tôi co ngón chân lại ngượng ngùng. “Thật ngại quá, để tôi chuyển khoản tiền tắm cho nhé.”

Giọng ấy vẫn lạnh nhạt: “Không cần đâu.”

Tôi ngớ người ra: “À…”

Tống Bạc Khê tiếp lời: “Dạo này tôi hơi bận, có thể sẽ không về vài ngày. Để thỏ ở nhà một mình tôi không yên tâm, có thể cho nó ở nhờ vài hôm không? Khi xong việc, tôi sẽ đến đón nó về.”

Nói rồi, như sợ tôi từ chối, mỉm nhẹ nhàng: “Nếu không tiện cũng không sao đâu, đừng thấy áp lực. Tôi chỉ nghĩ thỏ và Đại Hổ chơi với nhau cũng vui, đỡ buồn.”

Tôi thoáng chao đảo trước nụ ấy, đến lúc tỉnh táo lại thì đã gật đầu đồng ý.

Chết thật, nhan sắc quả thật người ta mờ mắt mà.

Đại Hổ một mình ở nhà đã không yên rồi, giờ lại thêm con thỏ có thù oán với nó nữa, không biết chúng có đập vỡ trần nhà không.

Tôi do dự : “Nhưng mà tôi cũng đi , nhà chỉ còn mỗi hai đứa nó thôi.”

Tống Bạc Khê nhẹ nhàng: “Không sao đâu. Cô chỉ cần chuẩn bị thức ăn cho thỏ trước khi đi . Tôi sẽ trả mỗi ngày 200 tệ, không?”

Tôi: “…”

“Ngại quá… thật ra từ bé tôi đã muốn nuôi thỏ rồi.”

Tôi ấy đầy chân thành, “Anh tìm đúng người rồi đấy.”

Đại Hổ: “…”

Tống Bạc Khê nhấc nhẹ con thỏ, ánh mắt lấp lánh ý .

Trong đầu tôi chợt hiện lên suy nghĩ: “Đói không biết ăn gì, nên muốn ăn một chút khổ đau của .”

6

Sáng hôm sau, lúc 8 giờ, Tống Bạc Khê gõ cửa nhà tôi.

Anh ấy có nhắn trước cho tôi, tôi đang chìm trong giấc mơ đẹp nên không đọc . Tiếng gõ cửa tôi tỉnh giấc, đầu óc vẫn còn mơ màng.

Tôi ghét phải dậy sớm, cảm giác như ai đó bật nắp quan tài của mình .

Khi mở cửa, Tống Bạc Khê mặc áo sơ mi trắng và quần tây, vài sợi tóc lòa xòa trước trán, dáng người cao ráo đứng ngay ngưỡng cửa, trong tay là con thỏ trắng như tuyết.

Trong thoáng chốc, tôi ngỡ mình đang thấy Hằng Nga phiên bản nam.

“Xin lỗi, giấc ngủ của rồi phải không?” Ánh mắt lướt qua người tôi, khựng lại trong giây lát rồi nhanh chóng quay đi, khẽ mím môi.

Đôi tai trắng của ấy đỏ bừng, dễ dàng thấy bằng mắt thường.

Tôi còn chưa kịp nghĩ gì thì tiếng lòng của Đại Hổ đã vang lên:

“Ôi dào, chủ của con thỏ ngốc này ngây thơ quá.”

“Gặp mẹ tôi rồi thì như cừu non rơi vào miệng sói thôi.”

Tôi: “…”

“Không sao đâu.” Tôi chỉnh lại áo và nở nụ để lộ đúng tám chiếc răng, “Tối qua mất ngủ nên dậy muộn thôi.”

Nói rồi tôi đưa tay ra đón lấy con thỏ.

Đại Hổ: “Đừng có mà xạo! Tối qua mẹ còn ôm iPad xem show hài, đến lòi cả răng khôn ra kia mà!”

Tống Bạc Khê đưa con thỏ cho tôi, tôi ngoái đầu lại Đại Hổ đầy dịu dàng.

Nó bối rối không hiểu gì, đuôi thì vô thức dựng thẳng lên.

“Nhìn chằm chằm mẹ tôi thế này, đúng là như đang đối đầu với Diêm Vương.”

Tôi: “…” Diêm Vương đây~

7

Tống Bạc Khê còn mang theo cả thức ăn cho thỏ, toàn đồ nhập khẩu, mỗi túi cũng phải hàng nghìn tệ.

Ngoài ra còn có đồ chơi và khay vệ sinh cho thỏ.

“Nhờ chăm sóc nó vài hôm nhé.” Anh ấy , “Phân của thỏ hơi nặng mùi, sau khi đi về nhắn tôi, tôi sẽ gọi người đến dọn dẹp.”

Thấy tôi gật đầu, ấy mỉm rồi dùng ngón tay chạm nhẹ vào cơ thể mềm mại của con thỏ: “Ngoan nhé, không phiền… chị.”

Chị.

Trời đất ơi… ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!!

Mọi người có ai hiểu cho tôi không, hoàn toàn không cưỡng lại .

Cơ mặt của tôi nó có suy nghĩ riêng, không kiểm soát ai da.

Điện thoại trong túi Tống Bạc Khê vang lên. Anh ấy : “Có chút việc gấp, tôi đi trước nhé. Nhờ trông giúp con thỏ.”

Tôi khẽ gật đầu, tiễn ấy vào thang máy.

Cửa vừa đóng lại, Trình Đại Hổ chằm chằm con thỏ, khóe miệng nhếch lên nụ ba phần lạnh lùng, bảy phần thờ ơ.

Tôi mỉm nó: “Nếu con thỏ mà có mệnh hệ gì, thì mẹ sẽ cho con biết mẹ con không chỉ vô văn hóa mà còn không thân thiện nữa đấy.”

Trình Đại Hổ: “…”

Nụ trên mặt nó tắt ngấm.

Theo định luật bảo toàn nụ , môi của con thỏ lại khẽ nhếch lên.

Trình Đại Hổ tức điên, cái đuôi gần như muốn quật cả căn nhà, tôi đầy uất ức.

“Lòng tao giờ giống như cơn mưa trong phim cung đấu, nơi Kỳ Quý nhân mắng chửi Chân Hoàn giữa mưa rồi bị đánh chết .”

Con thỏ uể oải rúc vào người tôi, lườm Trình Đại Hổ một cái đầy khiêu khích.

Trình Đại Hổ xoa hai cái chân béo tròn của mình: “Mày nghĩ mẹ tao sẽ ở nhà mãi à? Rồi sẽ đến lúc bà ấy phải đi thôi.”

Nhìn đôi tai thỏ khẽ cứng lại, Trình Đại Hổ nhếch mép : “Danh tiếng có tốt hay xấu gì cũng không quan trọng. Ngày xưa là ngày xưa, giờ tao chỉ đơn giản là một kẻ biến thái thuần khiết rồi.”

Tôi: “…”

8

Sau khi cho Trình Đại Hổ ăn, tôi bắt đầu sắp xếp chỗ ngủ cho thỏ.

Trình Đại Hổ ở phía Nam, thỏ ở phía Bắc, còn tôi ngồi giữa trên sofa xem chương trình giải trí.

Mọi thứ diễn ra yên bình cho đến khi tôi đi lấy đồ ăn ngoài. Khi trở lại, con thỏ ôm hai chân lên che mắt, kêu lên đầy tủi thân.

Trong khi đó, Trình Đại Hổ đang giơ chân lên giữa không trung, rồi hạ xuống và kêu “meo meo” hai tiếng.

“Mẹ thấy không, con rất biết chăm sóc mới nhé, con còn đạp lưng nó nữa này!”

Tôi bước đến, túm gáy Trình Đại Hổ và nhấc nó ra khỏi lưng thỏ. Chân nó còn đạp loạn xạ trong không trung một cách yếu ớt.

“Meo…”

Tôi cúi xuống con thỏ. Nó có bộ lông trắng như tuyết và đôi mắt đỏ như hồng ngọc, đẹp y như chủ của nó.

Con thỏ cọ đầu vào lòng bàn tay tôi, khiến tim tôi rung rinh vì quá đáng .

Tối hôm đó, tôi mơ thấy Tống Bạc Khê mặc sơ mi trắng và quần jeans, trông như sinh viên đại học. Mái tóc đen nhánh tô điểm thêm một đôi tai thỏ.

Anh ấy nằm dài trên sàn, đôi mắt đen trắng rõ ràng, đuôi mắt hơi hất lên. Trong mơ, tôi bắt chước Trình Đại Hổ, đặt một chân lên lưng ấy.

“Trình Hân,” Anh ấy khẽ gọi tên tôi.

Tôi giật mình tỉnh dậy, mặt đỏ bừng và vỗ vào má mình.

Trình Hân, mày mơ cái gì biến thái thế này!

Bên cạnh, Trình Đại Hổ đang mơ màng, dụi người vào tôi, một chân đặt lên tay tôi.

“Mẹ vừa gặp ác mộng à… Đừng sợ.”

“Nếu con trở thành đại ca khu này, con nhất định sẽ cướp chủ của con thỏ đó về tặng mẹ.”

“Chỉ là không biết ấy có chê mẹ không có não hay không thôi…”

Tôi: “…”

Tôi lay mạnh Trình Đại Hổ tỉnh dậy, lo lắng hỏi: “Đại Hổ, con gặp ác mộng à? Không sao, có mẹ ở đây, ngủ đi, ngủ đi.”

Trình Đại Hổ: “…”

Mẹ mình thật tuyệt.

9

Sau một ngày thả lỏng, tôi bắt đầu đi và cảm giác phát điên dần xuất hiện.

Bằng chứng là tôi đăng tám bài trên trang cá nhân chỉ trong một ngày.

[Thời tiết nóng đến mức mèo cũng không muốn ra ngoài, mà tôi vẫn phải dậy sớm đi .]

[Tôi công việc này đến mức cảm thấy như đang trả giá cho nghiệp kiếp trước .]

[Lương thấp thế này, sai cũng đúng thôi. Tiền nào của nấy mà.]

[Tôi cảm thấy tính cách mình không hợp đi , chỉ hợp nhận lương thôi.]

Tống Bạc Khê: [Lương.]

Anh ấy chuyển cho tôi 500 tệ qua WeChat. Tôi nhướn mày rồi nhận tiền.

Tống Bạc Khê: [Hôm nay nóng lắm, có cần một ly trà nho boba để hồi sức không? Phần còn lại có thể mua đồ ăn vặt cho thỏ và Đại Hổ.]

Tôi: “…”

Ai mà hiểu cảm giác này chứ!!!

Cái cứu mạng tôi không phải trà nho boba, mà là đang nở hoa trong lòng tôi!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...