Chuyện Tình Của Trình [...] – Chương 4

17

Tống Bạc Khê đưa tôi về tới dưới tòa nhà.

Dưới chân chung cư, một người quen đứng đó, nheo mắt chúng tôi.

“Tôi mà. Trình Hân, đây là mới của à?”

Tôi bình tĩnh đáp: “Anh lặn lội xa xôi đến để bị chửi à? Thế thì không cần thiết đâu.”

Tần Nhiên nghẹn họng: “Dù gì Đại Hổ cũng là con mèo chúng ta nuôi khi còn nhau. Nó khác gì con trai đâu? Tôi đòi quyền nuôi nó thì sao chứ?”

Tôi nhướn mày: “Đại Hổ, con muốn theo ta không?”

Trình Đại Hổ kêu “meo” một tiếng đầy chán ghét, lắc đầu nguầy nguậy như cái trống lắc.

“Anh ta tưởng mình có gắn GPS chắc? Chẳng biết mình đang ở đâu luôn.”

Sợ Trình Đại Hổ lắc mạnh mà chấn thương não, tôi vuốt ve đầu nó rồi quay sang Tần Nhiên: “Đại Hổ không muốn theo .”

“Lúc trước khi nuôi nó, bảo bị dị ứng với lông mèo, không hề tay vào việc gì. Mọi thứ về Đại Hổ đều do tôi chi tiền và chăm sóc. Sao, giờ hết dị ứng hay là da mặt dày quá không biết sợ nữa?”

Tần Nhiên gượng gạo: “Thì tại tôi nhớ nó thôi mà. Dù sao cũng chỉ là một con mèo, tôi trả tiền mua lại, chưa? Cô muốn bao nhiêu?”

Tôi: “Một tỷ.”

Tần Nhiên: “…”

Tôi nhếch khóe môi, nở nụ chuẩn tám chiếc răng: “Khi tôi coi là người, ơn diễn cho giống một chút.”

“Đừng mơ đến Đại Hổ nữa.”

Tần Nhiên tức giận: “Trình Hân, ăn kiểu gì ?!”

Bỗng một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi ngẩng đầu thấy Tống Bạc Khê. Anh lạnh nhạt : “Cô ấy đang chuyện bình thường.”

Ngực Tần Nhiên phập phồng dữ dội, ta thấp hơn Tống Bạc Khê một cái đầu, khí thế cũng kém hơn một bậc.

Tống Bạc Khê hỏi: “Anh dị ứng với lông mèo à?”

Tần Nhiên khó hiểu: “À… đúng. Sao ?”

Tống Bạc Khê bình thản đáp: “Tôi thì không.”

Tần Nhiên: “?”

Trình Đại Hổ hét lên trong đầu: “Bố ơi! Bố ruột của con ơi! Hôn hôn!”

Bố là bố duy nhất trong lòng con!!

18

Sáng hôm sau, Tống Bạc Khê gửi cho tôi một ảnh chụp màn hình, trong đó có bức ảnh của một con mèo giống Trình Đại Hổ.

Một đang tìm mua những con mèo giống thế với giá cao, vì con mèo cưng của ấy đã mất cách đây vài năm.

Có lẽ Tần Nhiên thấy bài đăng này nên mới nhớ tới Đại Hổ.

Tống Bạc Khê nhắn: [Dạo này đừng cho Đại Hổ ra ngoài, sợ Tần Nhiên có thể gì đó.]

Anh ấy rất có lý, cuối cùng lại là con thỏ biến mất chứ không phải là Đại Hổ.

Ban đầu, Tống Bạc Khê tưởng thỏ chạy ra ngoài tìm Đại Hổ chơi, nên vẫn xách túi thức ăn đi vào nhà. Đại Hổ nghe tiếng ngoài cửa, dụi mắt bò ra từ ổ mèo, đối diện với chúng tôi.

Tôi hỏi: “Đại Hổ, con có thấy thỏ đâu không?”

“Meo?”

Trình Đại Hổ: “Con thỏ ngốc á? Không biết. Hôm nay con chơi với Tiểu Hoa cả ngày, mệt chết đi .”

Tống Bạc Khê siết nhẹ tay tôi để an ủi: “Không sao, chắc nó trốn đâu đó thôi. Anh xuống tìm thử.”

Tôi vội : “Em đi cùng .”

Khu chung cư và biệt thự khá rộng, hai người tìm không hết.

Trình Đại Hổ duỗi người, lười biếng xuống sân hoa rồi gọi đám mèo hoang: “Những em tốt của tao, nhị ca của tụi bây mất tích rồi. Mau đi tìm nó về.”

Ngay lập tức, tiếng mèo vang lên khắp nơi.

“Đi đi.” Đại Hổ nhấc chân vẫy nhẹ.

Đám mèo lao đi mất dạng.

Tống Bạc Khê: “…”

Tôi: “…”

Ôi trời ơi, hóa ra con tôi là đại ca xã hội đen.

Vậy tôi còn thi công chức không đây?

19

Chúng tôi lục tung từng bụi cỏ, thùng rác quanh khu vực vẫn không thấy thỏ.

Dù vẻ ngoài bình thản, lòng bàn tay Tống Bạc Khê đã đổ đầy mồ hôi.

Tôi : “Bên quản lý tòa nhà vẫn còn việc, mình thử xem camera giám sát đi.”

Ban đầu chúng tôi chỉ nghĩ thỏ trốn đâu đó nên không để ý đến việc kiểm tra camera. May sao vẫn còn 10 phút trước khi phòng quản lý nghỉ.

Anh quản lý rất dễ tính, vừa nghe tin thỏ mất tích đã nhiệt mở camera cho chúng tôi xem.

Trong video, một gã đàn ông mặc đồ đen lén lút đứng trước cổng chung cư, đuổi theo con thỏ rồi còn bị nó đá vào mặt.

Cuối cùng ta cũng tóm con thỏ.

Tôi nghiến răng: “Tần Nhiên!”

Trình Đại Hổ lao đến: “Dám bắt nhị ca của tao! Đâu, đâu, dao của tao đâu?!”

Tôi vội ôm chặt nó: “Bình tĩnh, bình tĩnh nào.”

Nhưng…

“Tần Nhiên khốn kiếp! Thỏ mà có chuyện gì, tôi thịt ta đầu tiên!”

“Tất cả đều phải chết!”

Tống Bạc Khê ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng : “Bình tĩnh, bình tĩnh.”

Người sống ai mà chẳng có lúc điên, chỉ là cố kìm nén thôi.

Anh quản lý tôi và Đại Hổ, rồi lùi lại một bước, không lời nào.

20

Biết rằng Tần Nhiên đã bắt cóc thỏ, Tống Bạc Khê liền gọi điện báo cảnh sát.

Trùng hợp thay, người đến nhiệm vụ vẫn là cảnh sát lần trước.

Tần Nhiên không hề đề phòng, nhanh chóng bị bắt lại.

“Tôi có phạm pháp đâu! Các người dựa vào gì mà bắt tôi?!”

Chú cảnh sát chỉ vào con thỏ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng Tống Bạc Khê: “Trộm cắp vật nuôi của người khác là vi phạm pháp luật.”

Tôi nhạo: “Kẻ mù luật. Đọc truyện tổng tài nhiều đến nỗi mất não à?”

Tần Nhiên tức tối: “Trình Hân!”

Trình Đại Hổ Tần Nhiên với vẻ khinh thường, tiếng lòng đầy tự mãn vang lên trong tai tôi: “Mẹ tôi tuy không có não, mẹ biết gọi cảnh sát đấy.”

Tôi tự hào gật đầu.

Khoan đã… Ai là người không có não?

Tôi nắm lấy chân Đại Hổ, dịu dàng nó: “Mẹ đã nhịn mày lâu lắm rồi đấy.”

Trình Đại Hổ: “Meo?”

… Một mèo mướp cam có chí lớn, dù đắng cay cũng không than vãn.

21

Theo luật, tội trộm cắp vật nuôi chỉ bị giam giữ và nộp nếu giá trị tài sản không lớn.

Tần Nhiên tặng một tuần trong trại giam, còn tôi và Tống Bạc Khê ôm thỏ đang run rẩy về nhà.

Đại Hổ ủ rũ lững thững đi theo sau chúng tôi.

Tống Bạc Khê vuốt ve thỏ, lo lắng Đại Hổ: “Nó ổn chứ?”

Tôi lạnh nhạt đáp: “Không chỉ ổn mà còn sắp cha.”

Hóa ra chị hàng xóm mới nhắn tin cho tôi, Tiểu Hoa đã mang thai.

Tiểu Hoa rất ngoan, hiếm khi ra ngoài, chỉ có Đại Hổ thỉnh thoảng ghé chơi.

Vậy nên, cha của mấy đứa con Tiểu Hoa là ai, rõ như ban ngày.

Tống Bạc Khê: “…”

Con thỏ: “…”

Đại Hổ: “…”

“Á á á á á!!! Tiểu Hoa!!!”

Đại Hổ phấn khích vẫy đuôi.

Còn tôi thì như thấy tiền của mình trôi đi như nước chảy.

Đứa con bất tài, bà mẹ này phải còng lưng kiếm tiền.

Không dám ngủ, vì chỉ sợ ngủ dậy lại phải đi tiếp.

22

Dạo này Tống Bạc Khê phải đi công tác, nên gửi thỏ sang nhà tôi từ sớm.

Anh ấy dựa vào sofa, ủy khuất hỏi: “Em sẽ nhớ chứ?”

Tôi , mắt vẫn dán vào màn hình đang chiếu chương trình giải trí: “Nhớ.”

“Em còn chẳng thèm ngẩng đầu lên.”

Tôi thành thật ngẩng đầu: “Hôm qua em đến bệnh viện cắt bỏ não rồi.”

“Giờ thì em có thể không não mà nhớ suốt ngày.”

Đại Hổ: “Ọe——”

Tống Bạc Khê khẽ , cổ trắng mịn dần ửng đỏ, rõ ràng rất hài lòng với câu đó.

Tôi vuốt má , nghiêm túc : “Có việc gì thì nhớ nhắn cho chị nhé. Việc nhỏ chị lười giúp, việc lớn thì không giúp , nhớ là có gì cũng phải với chị.”

Tống Bạc Khê: “… Cảm ơn chị.”

Tôi hài lòng rút tay về: “Lẽ ra phải thế.”

Đại Hổ thò đầu ra khỏi ổ mèo, đôi mắt to tròn của nó phản chiếu hình ảnh Tống Bạc Khê: “Meo.”

“Bố ơi! Mẹ tôi đang Hello Kitty bố đấy!”

“Bố tỉnh lại đi chứ!!”

Tống Bạc Khê nhẹ giọng: “Dạo này Đại Hổ kêu suốt, có khi nào nó đang dục không? Đợi Tiểu Hoa sinh xong, mình mang Đại Hổ đi triệt sản nhé.”

Đại Hổ: “?”

“Meo meo meo!!!”

“Tôi coi là cha ruột! Còn lại muốn cắt cái giống nòi của tôi!!! Đồ ác độc!!!”

Đại Hổ từ ổ mèo lao ra, ôm chặt lấy chân tôi, miệng liên tục càu nhàu.

Tôi vuốt đầu nó, cảm nhận mối quan hệ cha con của chúng nó dễ dàng tan vỡ đến mức nào.

“Anh có lý đấy. Định ngày đi.”

Đại Hổ: “?”

“Mẹ! Mẹ không thể thế ! Triệt sản xong con không còn là con hoàn chỉnh nữa! Mẹ ơi!”

“Mẹ đừng nghe gã đàn ông ác độc này! Anh ấy và con thỏ của ấy đều là loại trà xanh đội lốt yếu đuối! Mẹ ơi! Đừng để bị lừa!”

Tống Bạc Khê cúi xuống, tựa người vào tôi, giọng ẩn trong từng câu : “Chờ đi công tác về rồi tính nhé.”

Tôi gật đầu: “Nghe theo .”

Đại Hổ tức giận gào lên: “Chết tiệt, Đát Kỷ, ăn cú của tôi này!!”

23

Vào đúng thời điểm nóng nhất của mùa hè, Tiểu Hoa cũng sinh con.

Hôm đó, Trình Đại Hổ rất bực bội, vả thỏ mấy phát liền. Cuối cùng, không còn cách nào khác, tôi phải tách hai đứa nó ra.

Chờ một lúc lâu, hàng xóm bước ra với vẻ mặt áy náy: “Tiểu Hoa sinh rồi… Nhưng mấy đứa con…”

Đuôi của Trình Đại Hổ lập tức dựng thẳng lên: “Mấy đứa con sao rồi?”

Tôi giúp nó hỏi, chị hàng xóm ấp úng, cuối cùng : “Hay là mọi người vào xem thử đi.”

Trình Đại Hổ lao vào trước tiên, rồi đột ngột hét lên đầy thảm thiết. Sau đó, nó chạy ra, nước mắt lưng tròng, ôm chặt lấy chân tôi.

Tôi: “?”

Bên cạnh Tiểu Hoa là mấy mèo con mới sinh, lông tơ đã Tiểu Hoa liếm đến xù lên — tất cả đều có lông đen.

Tất cả đều là mèo đen tuyền. Duy nhất có một con là mèo đen-trắng xen kẽ.

Tôi: “…”

Ôi trời ơi… Cảm giác như một cụ già 80 tuổi gánh 60 thùng nước ra vườn tưới rau dưới cái nắng gắt, tưới xong mới phát hiện mình tưới nhầm đất nhà người khác .

Tống Bạc Khê: “Nếu không nhầm thì cha của chúng là con mèo hoang dưới khu chung cư đúng không?”

Tôi: “Ừ, đúng thế.”

Cả hai khu này cộng lại cũng chỉ có đúng một con mèo đen ấy thôi.

Trình Đại Hổ ôm chặt lấy chân tôi, bộ dạng như sắp sụp đổ.

Tôi vỗ nhẹ vào mông nó đầy cảm thông: “Cuộc đời ấy mà, ngã ở đâu thì phải đứng dậy… nướng thịt ở đó.”

Sau khi về nhà, tôi mở cho Trình Đại Hổ ba hộp pate, nó ăn ngon lành rồi quẹt miệng: “Nút thắt trong lòng không thể tháo ra, thì biến nó thành nơ bướm thôi.”

Về sau, tôi mới biết nó và con thỏ đã lén đi liên thủ, đánh cho con mèo đen thành nơ bướm thật sự.

“Anh có đang nghe không?” Tôi hỏi Tống Bạc Khê qua video.

Hôm nay là đúng một tuần kể từ khi ấy đi công tác.

Một tuần không gặp, tựa như cách cả một thế kỷ .

Tống Bạc Khê có vẻ đang đi bộ, đường truyền không tốt khiến hình ảnh trong video cứ rung lắc.

“Anh đang nghe.”

Tôi thở dài: “Những mỹ nhân mềm lòng sẽ không bao giờ giữ mấy con chó thích chạy nhảy.”

Hình ảnh trong video bỗng rung mạnh, rồi ánh sáng lạnh đổ xuống từ phía trên đầu Tống Bạc Khê. Mũi thoáng lấm tấm mồ hôi, làn da trắng mịn càng trở nên trong suốt. Đôi mắt cong lên, trong veo tựa tuyết tan.

Chỉ còn lại một vẻ đẹp khiến người khác ngỡ ngàng.

Đẹp trai đến mức khiến tôi kinh tâm phách.

“Người đẹp thiện lương ơi, có thể mở cửa cho cún con vào nhà không?”

Tôi còn chưa kịp nghĩ, chân đã tự bước xuống giường.

Tiếng Trình Đại Hổ tỉnh giấc, tiếng lòng mơ màng của nó vọng vào tai tôi: “Gì thế mẹ?”

Tôi nhẹ nhàng : “Bố con về rồi.”

Tôi mở cửa, lao vào vòng tay của Tống Bạc Khê.

Thỏ kéo Trình Đại Hổ đang ngái ngủ dựa vào mép cửa chúng tôi.

Tôi thì thầm: “Cún con đẹp trai.”

Tống Bạc Khê , khẽ đáp lại: “Vợ xinh đẹp của , he he.”

Tống Bạc Khê dùng cổ tay cọ nhẹ vào đuôi tóc tôi.

Hai kẻ đầu óc chỉ toàn đương nhau, nhất định là chuyện lãng mạn nhất trên đời!

Hết

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...