Yêu nhau ba năm, trai phải tăng ca gấp, lỡ hẹn tiệc đính hôn.
Thế mà tôi lại tận mắt thấy ta dắt “em tốt” đi dạo trung tâm thương mại, vung tay mua sắm hàng hiệu.
Thậm chí còn không tiếc tiền mua chỉ tơ tằm dát vàng để trang trí… tất cho ta.
“Diệu Lâm tiêu tiền vì em thế này, chị Giang Ni biết chắc sẽ không vui đâu!”
Tề Diệu Lâm rút thẻ ngân hàng ra một cách gọn gàng.
“Chút tiền lẻ thôi mà, Giang Ni sẽ không so đo đâu.”
“Cứ yên tâm chọn đi, chỉ cần em thích, đều mua cho em hết!”
Cố Thiên Thiên trong lòng e thẹn khúc khích.
“Phải rồi, chị Giang Ni luôn tự nhận là kiểu phụ nữ mạnh mẽ, đâu thể so với kiểu ‘bé ngoan’ như em.”
Bạn trai tôi luôn miệng nhấn mạnh hôn nhân hiện đại thì không cần sính lễ.
Nhưng lại cầu tôi phải mang theo 880 nghìn tệ tiền hồi môn.
Tôi thương xuất thân nghèo khó nên không quá tính toán.
Nhưng giờ lại, hóa ra tôi chỉ quá mềm lòng.
Tôi gọi cho luật sư, bình tĩnh bước đến trước mặt trai.
Anh ta giật mình hoảng hốt, vội vã hất tay Cố Thiên Thiên ra rồi chạy đến gần tôi.
“Giang Ni, sao em lại ở đây?”
1
Tôi khẽ cong môi nhạt, giọng điệu dửng dưng.
“Mua quà, đồ tặng an ủi cho đấy.”
Ánh mắt Tề Diệu Lâm sáng lên, giọng cũng đầy háo hức.
“Vậy quà đâu?”
Tôi liếc chiếc hộp trong tay Cố Thiên Thiên.
Bình thản :
“Ở trong tay bảo bối của đó.”
Nghe , Tề Diệu Lâm cau mày tỏ vẻ không vui, lẩm bẩm:
“Em chuyện kiểu gì …”
Cố Thiên Thiên đã lên tiếng trước.
“Chị Giang Ni à, chị không mua thì cũng đừng trách em và Diệu Lâm chứ?”
Nói rồi, ta ấm ức Tề Diệu Lâm.
Còn ngọt ngào khoác tay ta, ánh mắt đầy khiêu khích.
“Diệu Lâm đã vất vả thế này, chị cũng phải thông cảm cho ấy chứ.”
Vất vả? Thông cảm?
Tôi đôi mắt thâm quầng của mình trong gương, khẽ.
Vì buổi tiệc đính hôn hôm qua tôi đã tăng ca suốt nửa tháng.
Thậm chí phải xài luôn kỳ nghỉ năm, còn bị trừ cả tiền thưởng chuyên cần.
Chỉ vì một câu “phải tăng ca” của Tề Diệu Lâm tôi bị cho leo cây.
Thôi thì bận việc, tôi thông cảm.
Nhưng sự thật là, đang ở đây đưa Cố Thiên Thiên đi mua sắm.
Cái gọi là “tăng ca” chẳng qua chỉ là lời dối để qua mặt tôi!
Tề Diệu Lâm rõ ràng cảm nhận sự khó chịu của tôi.
Anh ta nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Cố Thiên Thiên.
“Thiên Thiên tính khí tiểu thư, nuông chiều quen rồi, em đừng giận.”
“Với lại, em lớn hơn nó, tính toán với con nít gì.”
Cố Thiên Thiên lập tức phụ họa theo.
“Đúng đó chị Giang Ni, chị lớn hơn em thì nên nhường em chứ.”
“Giống như Diệu Lâm cũng lớn hơn em, lúc nào cũng xem em là em bé!”
Tề Diệu Lâm cúi đầu ta đầy cưng chiều, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ cọ cọ vào sống mũi ta.
“Đúng rồi, em mãi mãi là cục cưng mà thương nhất.”
Hai người họ cứ vô tư ve vãn nhau, chẳng buồn để ý đến ai xung quanh.
Mãi đến lúc sau, Tề Diệu Lâm mới quay đầu tôi, nụ trên môi vẫn chưa kịp thu lại.
“Giang Ni, bọn sắp đi ăn, em có muốn đi cùng không?”
Chưa kịp đợi tôi trả lời, Cố Thiên Thiên đã bĩu môi trước:
“Nhưng bọn em định ăn sashimi, chị Giang Ni không thích mà.”
Nghe , Tề Diệu Lâm thoáng lộ vẻ áy náy tôi.
Tôi biết ta định gì nên cắt lời luôn:
“Các người đi đi.”
Dứt câu, tôi không lưu mà quay người bỏ đi.
Trước hôm nay, tôi vẫn còn chìm đắm trong niềm hạnh phúc sắp tổ chức hôn lễ.
Chính niềm vui đó đã nâng đỡ tôi qua bao nhiêu đêm tăng ca mệt mỏi.
Vậy mà giờ đây, đứng trước hai con người không biết giới hạn kia,
Tôi bỗng cảm thấy… mỏi mệt.
Chuyện này, có lẽ tôi thật sự nên nghiêm túc cân nhắc xem… có còn nên tiếp tục không.
Bạn thấy sao?