2
Tôi vừa rời đi chưa mấy bước, Tề Diệu Lâm đã đuổi theo.
Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, giọng điệu khó chịu:
“Giang Ni, em giận cái gì ?”
“Anh chỉ đi ăn với Thiên Thiên thôi chứ có gì đâu, sao em lại phản ứng lớn như ?!”
Tôi lạnh nhạt ta, bình tĩnh hỏi:
“Tề Diệu Lâm ba ngày nay thật sự tăng ca sao?”
Quả nhiên, ta khựng lại.
Nhưng vẫn cố cãi chày cãi cối:
“Thì… đột ngột hủy tăng ca thôi mà…”
Tôi bật khinh bỉ.
Tề Diệu Lâm lập tức đổi sắc mặt, giọng cao vút lên:
“Thẩm Giang Ni, trong mắt em, là người không đáng tin đến sao?”
“Chẳng lẽ em rồi, ngay cả quyền kết cũng không có à?!”
Tôi cố đè nén nỗi chua xót trong lòng, mở lời một cách khó nhọc.
“Tề Diệu Lâm em chưa bao giờ là không cho tự do.”
“Nhưng vì muốn đi dạo với Cố Thiên Thiên mà dối em, thậm chí lỡ hẹn luôn cả buổi tiệc đính hôn.”
“Anh không thấy như là quá đáng sao?”
Từ lúc tôi bước chân vào triển lãm này, vô gặp hai người họ—
Ánh mắt và tâm trí của Tề Diệu Lâm chưa từng rời khỏi Cố Thiên Thiên.
Anh ta thậm chí không buồn đưa ra một lời giải thích tối thiểu cho tôi.
Không chỉ tiêu xài tiền tôi cực khổ kiếm để dắt Cố Thiên Thiên đi quét sạch trung tâm thương mại,
mà khi bị tôi vạch trần dối, lại lập tức mất kiểm soát,
đứng trên cái gọi là “cao thượng đạo đức” để thẳng thừng lên án tôi không thương tiếc.
Ngay khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy cái con người từng thức trắng đêm tăng ca,
dù bị leo cây trong ngày đính hôn vẫn còn cố nghĩ cách mua quà an ủi Tề Diệu Lâm như tôi,
đúng là một con ngốc chính hiệu!
Dưới từng câu chất vấn của tôi, Tề Diệu Lâm cuối cùng cũng bốc hỏa.
Anh ta lạnh lùng trừng mắt tôi, nghiến răng :
“Thẩm Giang Ni, chính em đời bằng con mắt bẩn thỉu thì thấy cái gì cũng dơ!”
“Anh với Thiên Thiên trong sáng như gương, thế mà lại bị em bôi nhọ ra nông nỗi này!”
“Anh là đàn ông thì không sao, Thiên Thiên là con , bị em sỉ nhục như thì sau này còn mặt mũi nào gặp ai nữa?!”
Nói xong, Tề Diệu Lâm tức giận siết chặt nắm tay,
chỉ còn chút lý trí cuối cùng đang gắng gượng kiềm chế cơn bốc đồng.
Cố Thiên Thiên vội vàng nhào tới, mang theo giọng mũi sụt sùi chặn giữa tôi và ta.
“Anh Diệu Lâm đừng vì em mà ảnh hưởng đến cảm giữa và chị Giang Ni!”
“Cùng lắm chỉ là bị vu khống bôi nhọ thôi, không sao hết!”
“Chỉ cần hai người nhau thật lòng, cho dù bị mắng hay bị cư dân mạng tấn công, em cũng chịu !”
Nghe thì như thể đang nhận hết lỗi về mình, thực chất lại đổ hết nước bẩn lên đầu tôi.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, Tề Diệu Lâm đưa tay kéo ta ra phía sau bảo vệ.
“Em đừng hung dữ với Thiên Thiên, có gì chúng ta ra ngoài chuyện.”
Nói xong, ta quay đầu Cố Thiên Thiên, giọng điệu dịu dàng hết mức.
“Bảo bối, em chờ ở đây, ra ngoài rõ với ấy.”
“Em đừng có đi lung tung, lạc mất thì phiền lắm.”
Tôi đứng yên Tề Diệu Lâm diễn xuất.
Anh ta đối xử với Cố Thiên Thiên còn tốt hơn cả với chính thức như tôi.
Ra ngoài, giọng Tề Diệu Lâm hạ xuống dịu hơn chút.
“Giang Ni, em giận thì giận, cũng không nên lấy sự trong sạch của Thiên Thiên ra .”
“Cùng là con , em phải hiểu cảm giác bị bôi nhọ nó khó chịu thế nào.”
Tôi nghẹn lời.
Tề Diệu Lâm lúc nào cũng thích dùng đạo đức để trói buộc tôi.
Chỉ cần dính đến chuyện liên quan đến Cố Thiên Thiên,
thì bất kể chuyện gì xảy ra, sai cũng đều là tôi.
Tề Diệu Lâm thở dài, nắm lấy tay tôi, giọng điệu gần như là cầu xin:
“Giang Ni, lúc nãy là nóng giận, không nghĩ đến cảm của em.”
“Giờ xin lỗi, em tha thứ cho không?”
“Anh với Thiên Thiên là thân, hôm nay dắt ấy đi dạo là vì ấy sắp đi du học, sau này khó gặp lại.”
“Em cũng biết bọn lớn lên cùng nhau, xét về nghĩa hay lý lẽ, đều nên tiễn ấy một đoạn.”
“Em chưa bao giờ là kiểu người gắt hay chấp nhặt, tin em sẽ hiểu cho .”
Thấy tôi im lặng, Tề Diệu Lâm đà lấn tới, thậm chí còn quỳ luôn xuống đất.
“Anh thề, với Thiên Thiên không có cảm nam nữ gì cả, chỉ coi ấy là em !”
“Chuyện lần này là sơ suất, hứa sau này sẽ không để chuyện như xảy ra nữa.
Đợi ấy đi rồi, nhất định sẽ cắt đứt liên lạc, không qua lại thêm lần nào!”
Nhìn dáng vẻ chân thành của ta,
trong lòng tôi dù còn uất ức, cũng không muốn tiếp tục dây dưa. Tôi khoát tay :
“Thôi rồi, giữa thanh thiên bạch nhật quỳ gối gì! Mau đứng dậy đi!”
Thấy tôi dịu giọng, Tề Diệu Lâm vui mừng đứng lên ôm chầm lấy tôi.
Cố Thiên Thiên đứng bên thấy hai chúng tôi lành thì tức đến nghiến răng,
rụt rè bước tới kéo tay áo Tề Diệu Lâm.
“Diệu Lâm chị Giang Ni hết giận em rồi đúng không?”
Tề Diệu Lâm ha hả:
“Không giận đâu, Giang Ni không phải kiểu con nhỏ nhen đâu mà.”
Tôi còn đang nghĩ, cuối cùng thì ta cũng một câu nghe thuận tai.
Ai ngờ ngay giây sau, lời ta như một tiếng sét đánh thẳng vào đầu tôi.
“Em sắp đi rồi, mà Giang Ni cũng chẳng tặng em món quà nào ra hồn.”
“Thế này đi, hôm nay quyết luôn—bộ lễ phục tơ lụa Tống thêu thủ công trong nhà, tặng em luôn nhé!”
Bạn thấy sao?