Chương 8
Camera phòng khách nhà họ Tiêu mở ra, toàn bộ âm mưu của họ phơi bày trước hàng chục ống kính.
Cả khán phòng đồng loạt hít sâu. Ông Thẩm lại giơ hai chiếc ly rượu lên: “Nếu vẫn không tin, chúng tôi sẽ đem hai chiếc ly này đi giám định và công bố kết quả.”
Ba tôi lập tức gầm lên, giận dữ chỉ vào tôi: “Là mày! Con nhỏ ăn cháo đá bát, cấu kết với người ngoài người trong nhà, mới tí tuổi đầu đã độc ác như !”
Bà Thẩm lập tức chắn trước mặt tôi, nhíu mày: “Ông Tiêu, ăn cẩn thận. Các người sai trước, mưu người khác, còn không cho chúng tôi phản kích sao?”
Mẹ tôi bực bội: “Tôi sinh nó, nuôi nó, thì nó phải đứng về phía tôi!”
Lời còn chưa dứt, hình ảnh trên bức tường trắng đã thay đổi.
Trong phòng, ba trai vây quanh đánh tôi, Tiêu Ngọc Nhu ánh mắt độc ác, giẫm lên ngón tay tôi từ trên cao:
“Ai bảo mày xui xẻo sinh vào nhà họ Tiêu, ở đây chỉ có một đứa con là tao, mày là đồ thừa!”
Tôi nằm dưới đất, bị đánh tím bầm khắp người, chẳng ai can ngăn.
Cùng lúc đó, ba và mẹ lần lượt đi ngang qua cửa, hoàn toàn ngơ trước cảnh tượng bên trong.
Một luồng lạnh lẽo tràn khắp tim tôi — thì ra họ luôn biết tôi bị ba và Tiêu Ngọc Nhu bắt nạt, chưa từng một lần ngăn cản.
Cả khán phòng ồn ào, ống kính đồng loạt chĩa vào sáu người nhà họ Tiêu, dồn dập đặt câu hỏi.
Giữa lúc họ chật vật né tránh, bà Thẩm đã ôm tôi rời khỏi khách sạn.
Bà siết chặt tôi trong lòng, giọng đầy thương xót: “Đứa bé ngoan, từ nay con sẽ ở nhà dì. Rồi sẽ có một ngày xong thủ tục nhận nuôi.”
Tôi cũng mong ngày đó mau đến, đồng thời âm thầm cầu cho vận khí nhà họ Tiêu càng lúc càng tệ.
Quả nhiên, từ hôm đó, nhà họ Tiêu bắt đầu lao dốc.
Công ty ký thỏa thuận đánh cược thất bại, đối mặt khoản bồi thường khổng lồ.
Ba và cả xoay sở khốn đốn, hai và ba cũng lần lượt bị sa thải.
Trong cơn phong ba bão táp, nhà họ Tiêu chao đảo bên bờ sụp đổ.
Cuối cùng, hết cách, họ lại tìm tới nhà họ Thẩm cầu xin tôi.
Ba tôi tôi với ánh mắt cuồng nhiệt: “Mày là thể chất cá chép vàng, chỉ cần cho chúng tao vận may, nhất định sẽ vượt qua khó khăn!”
“Bọn tao là ba mẹ ruột của mày, mày nỡ lòng bọn tao mất tất cả, không có cơm ăn sao?”
Tất nhiên là tôi sẽ không đồng ý, chỉ một mực trốn sau lưng bà Thẩm.
Bà ôm chặt tôi, giọng lạnh nhạt: “Miểu Miểu chỉ là một đứa bé năm tuổi, các người cũng quá xem trọng nó rồi.”
“Tự mình không có năng lực thì nên tự xem lại bản thân, chứ đừng gửi gắm hy vọng vào người khác.”
Sắc mặt cả sụp đổ: “Miểu Miểu, em nhất định có thể ! Trước đây đã linh nghiệm biết bao nhiêu lần, em giúp bọn thêm một lần thôi!”
“Chỉ cần em giúp công ty hồi phục, muốn gì bọn cũng cho!”
Thấy tôi đứng cạnh người nhà họ Thẩm, nghiến răng: “Dù em muốn con nuôi nhà họ Thẩm, bọn cũng đồng ý thủ tục chuyển hộ khẩu.”
Tôi hơi lòng, ngẩng đầu bà Thẩm.
Bà chỉ mỉm khích lệ, không gì.
Một lúc sau, tôi khẽ gật đầu.
Chương 9
Lần này việc chuyển hộ khẩu diễn ra suôn sẻ bất ngờ, nhà họ Tiêu không một ai ngăn cản, ngoan ngoãn phối hợp để tôi chính thức thuộc về nhà họ Thẩm.
Nhìn ba chữ “Thẩm Thư Miểu” trên sổ hộ khẩu, lòng tôi cuối cùng cũng bình yên.
Trong thâm tâm, tôi biết — đây mới thực sự là lúc vận mệnh xoay chuyển.
Đổi lại, tôi quả thực đã cho nhà họ Tiêu một lần may mắn.
Nhưng tính toán không bằng ông trời sắp đặt — họ vừa nhận lại một khoản tiền dự án để cứu nguy, hôm sau tài khoản đã rỗng không.
Số tiền lên đến hàng triệu, sau khi cuống cuồng điều tra, hóa ra là do Tiêu Ngọc Nhu chuyển đi.
Thì ra thấy hình nguy ngập, ta đã sớm muốn rời bỏ nhà họ Tiêu, chỉ là không có tiền.
Cho đến khi nhờ vận may mà nhận khoản tiền ấy, ta lập tức quyết định vứt bỏ gia đình, mang tiền bỏ trốn.
Đáng tiếc, chưa kịp ra nước ngoài đã bị bắt lại, cuối cùng số tiền vẫn mất một phần lớn.
Ba mẹ và ba trai lại tìm đến nhà họ Thẩm, khóc lóc xin lỗi: “Bây giờ chúng ta mới thấy rõ bộ mặt thật của Tiêu Ngọc Nhu. Cô ta hoàn toàn không như những gì thể hiện, luôn lừa dối chúng ta!”
“Miểu Miểu, con mới là đứa con duy nhất của chúng ta, về nhà đi không?”
Tôi chỉ thấy châm biếm — ngày trước họ mặc kệ để tôi bị chà đạp, sỉ nhục.
Giờ lại giả vờ như chưa từng có gì, muốn tôi bắt tay lành.
Tôi im lặng, họ liền mất kiên nhẫn.
Anh cả tát Tiêu Ngọc Nhu một cái trời giáng, mặc cho ta hét lên, rồi quay sang tôi: “Miểu Miểu, có phải em vẫn còn hận Tiêu Ngọc Nhu không? Anh sẽ giúp em trả thù ngay bây giờ, chứ?”
Bạn thấy sao?