“Cô ta đánh em bao nhiêu lần, sẽ đánh lại bấy nhiêu lần.”
Anh vung một cú mạnh vào mặt Tiêu Ngọc Nhu, vẻ mặt dữ tợn.
Anh hai và ba cũng xông vào, cùng nhau đá.
Tôi giả vờ sợ hãi, lùi lại một bước.
Bà Thẩm giơ tay chặn họ, gọi bảo vệ đuổi tất cả ra ngoài: “Chuyện gia đình các người, không cần đem tới đây diễn trò.”
“Miểu Miểu bây giờ không còn là người nhà các người nữa, đừng tới con bé.”
Mẹ tôi khóc: “Nhưng tôi là mẹ ruột của nó, sao tôi lại nó !”
“Miểu Miểu, con là con duy nhất của mẹ. Con về đi, ba trai sẽ chỉ thương con thôi.”
Tôi thẳng vào mắt bà, lắc đầu: “Con từng mơ thấy một giấc mơ… trong mơ Tiêu Ngọc Nhu chết, các người muốn dùng vận may của con để hồi sinh ta.”
“Ngày nào các người cũng trói con lên bàn thí nghiệm, con đau đớn đến tột cùng.”
“Nhưng vận may không thể cải tử hoàn sinh. Con mất cả hai chân, hai mắt, và cuối cùng cũng chết.”
“Lúc chết, con gọi mẹ… mẹ , mẹ là mẹ của Tiêu Ngọc Nhu.”
“Vậy nên con không muốn gọi mẹ nữa… cũng không muốn chết.”
Bà như bị sét đánh, chết lặng tôi: “Không thể nào… sao mẹ lại với con…”
Tôi chẳng muốn thêm, quay người bước vào trong nhà.
Kể từ hôm đó, nhà họ Tiêu như cá mắc cạn, vùng vẫy yếu ớt rồi từng bước đi đến diệt vong.
Nhà họ Thẩm cũng ra tay một phen, khiến họ không còn sức phản kháng, buộc phải tuyên bố sản.
Truyền thông ầm ĩ đưa tin, hình ảnh năm người nhà họ Tiêu tiều tụy xuất hiện trên khắp các chuyên mục kinh tế.
Về phần Tiêu Ngọc Nhu, ta đã sớm bị họ hành hạ đến mức mất hết nhân dạng, bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Một thời gian dài sau khi họ biến mất, tôi mới thấy chút tin tức trên báo.
Một con tàu chở lậu ra nước ngoài gặp hải tặc và chìm giữa biển.
Danh sách tử vong có đủ cả năm người nhà họ Tiêu, không thiếu một ai.
Trong bữa sáng, bà Thẩm thấy tin tức, khẽ lắc đầu: “Tạo nghiệp…”
Tôi trứng ốp vàng óng trong bát, mỉm ngọt ngào: “Cảm ơn mẹ.”
Một ngày mới bắt đầu trong hương thơm của bữa sáng.
Bạn thấy sao?