14
Tâm trạng tôi lúc đó hỗn loạn đến mức không biết diễn tả sao cho hết.
Đúng lúc ấy, Giang Lâm gửi tin nhắn WeChat.
【Em biết hết rồi phải không?】
【Đừng nghĩ nhiều. Anh thật sự đã buông bỏ rồi, nên mới lì xì mừng cưới đấy.】
【Sau này sống thật tốt với Cố Tri Miễn nhé.】
Tôi trả lời bằng một sticker: 【Cảm ơn chủ nha.jpg】
Thêm một câu: 【Hy vọng cũng sớm gặp người hạnh phúc.】
Câu chuyện dừng lại tại đó.
Chuyện đã qua… thì cứ để nó qua.
Dù tốt hay xấu, giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Mặt trời vẫn mọc mỗi ngày — như báo hiệu: ngày hôm qua u ám đến đâu… cũng đã kết thúc.
Tối hôm đó, tôi đăng một dòng trạng thái chỉ mình tôi xem :
【Hãy cứ bước tiếp. Chúng ta đều sẽ ổn.】
Về những tranh luận ầm ĩ trên mạng, tôi không gì.
Bởi vì đây là câu chuyện của ba chúng tôi — chỉ cần ba người trong cuộc hiểu là đủ.
Năm 2024, mỗi ngày đều có tin mới.
Chuyện ồn ào nhỏ bé này, chẳng mấy chốc đã bị dân mạng quên lãng.
15
Không lâu sau, tôi nhận lời mời tham dự “Đêm Weibo”.
Cố Tri Miễn — với tư cách nhà tài trợ chính — cũng cùng tôi tham dự sự kiện.
Lúc nhận giải, hội trường yên tĩnh đến lạ.
Mọi người đều chăm lên sân khấu.
“Xin mời ngôi sao StarLight của năm 2023 — Lâm Y Thang — lên nhận giải.”
Đèn sân khấu rọi thẳng vào tôi.
Tôi nhẹ nhàng vén váy, tự tin bước lên trung tâm sân khấu.
Tay cầm chiếc cúp nặng trĩu, tôi cầm micro:
“Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn các fan của mình.
Nếu không có sự thích và ủng hộ của các suốt thời gian qua tôi chắc chắn không thể đứng ở đây, nhận vinh dự này.”
“Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn ba mẹ.
Cảm ơn vì đã tôn trọng sở thích của con, hết lòng ủng hộ để con có đủ dũng khí theo đuổi và hiện thực hóa giấc mơ của mình.”
“Cuối cùng, tôi muốn cảm ơn… ông xã của tôi.”
Đèn sân khấu đêm Weibo đúng là huấn luyện kỹ lưỡng.
Tôi vừa dứt lời, tất cả màn hình LED quanh sân khấu lập tức chiếu hình Cố Tri Miễn.
Tôi hít một hơi, tiếp tục:
“Cảm ơn — vì luôn đồng hành, luôn cổ vũ.
Nhờ có , trong những lúc tăm tối nhất, em mới có đủ dũng khí để tiếp tục tỏa sáng.”
“Còn nhớ lúc mới gọi là ‘tiểu hoa lưu lượng’, em thật sự không vui.
Vì em luôn mơ ước trở thành một diễn viên thực lực, mang đến cho mọi người những tác phẩm chất lượng.”
“Em từng nghĩ, gọi em là lưu lượng — nghĩa là phủ nhận em.”
“Nhưng đã hỏi em: ‘Có lưu lượng thì không có thực lực à?’ Câu hỏi ấy… khiến em tỉnh ngộ.”
“Em có lưu lượng, nghĩa là có nhiều người thích.
Mà thích — bản thân nó đã là một loại năng lực.
Và cũng chính là lực.”
“Nhờ sự dõi theo của mọi người, em sẽ càng nỗ lực, càng chăm chỉ rèn luyện.
Để xứng đáng với và kỳ vọng ấy.”
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay vang dội cả khán phòng.
Tôi về phía dưới sân khấu — nơi có ánh mắt Cố Tri Miễn đang dõi theo tôi chăm .
Khoảnh khắc đó, tôi như thấy cả một bầu trời trong đáy mắt .
Có sao trời.
Có cả… tôi.
Ngoại truyện Góc của Giang Lâm.
Tôi đã lừa Lâm Y Thang.
Cô ấy là người tôi thích từ nhỏ đến lớn.
Sao có thể dễ dàng buông bỏ cho ?
Nhưng… mang lại cho ấy một cuộc sống yên bình,
là điều cuối cùng tôi có thể cho ấy.
Hồi bé, người lớn trong nhà hay : ấy là vợ tôi.
Tôi lại tưởng thật.
Nhớ hồi cấp ba, tôi nằm ườn trên ghế sofa chơi game,
mẹ tôi và dì Lâm đang trò chuyện trong phòng khách.
m thanh trò chuyện vang vọng đến chỗ tôi.
Hai người thân, chuyện gì cũng có thể đem ra .
Tôi còn nhớ rất rõ, dì Lâm :
“Sau này lễ cưới tặng 88 ngàn là rồi, tượng trưng chút, lấy con số đẹp là chính.”
Tôi âm thầm ghi nhớ điều đó, chẳng kể với ai.
Sau này tôi thật sự kiếm rất nhiều lần 88 ngàn.
Nhưng lại không còn lý do để tặng đi nữa.
Vậy nên, hôm đó tôi mới vào livestream, quét 30 cái “Lễ hội lớn”.
Tổng cộng hết 90 ngàn.
Coi như… tôi đã “cưới” ấy một lần.
2
Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh Lâm Y Thang chỉ có mình tôi là nam.
Nên khi Cố Tri Miễn xuất hiện, tôi bắt đầu cảnh giác.
Thậm chí còn chạy tới cảnh cáo ta.
Lúc mấy lời đó, thật ra tôi cũng chột dạ.
Nhưng chỉ cần có tác dụng là rồi.
Thế chẳng bao lâu sau, hai người họ lại thành đôi.
Ngay trong cái đêm tôi cắm đầu cày game, bỏ mặc ấy đang đau đớn một mình trong bệnh viện.
Nếu hôm đó tôi không quá mê game…
Nếu tôi không lấy việc chuyển tiền ra để chống chế…
Nếu tôi lập tức chạy đến bên ấy…
Liệu mọi thứ có khác không?
Đáng tiếc, không có “nếu như”.
Lâm Y Thang là viên ngọc quý cả nhà nâng niu từ nhỏ.
Còn tôi… mãi mãi chỉ là một thằng trẻ con không chịu lớn.
Chúng tôi đều không giỏi chăm sóc người khác.
Vì thế, mới để lạc mất nhau.
Mà Cố Tri Miễn, đúng là hợp với ấy hơn tôi.
Tôi chấp nhận thua.
3
Tôi vẫn mê game như cũ.
Dù mất người rồi, đam mê vẫn phải giữ lại chứ.
Một đêm yên ắng, tôi bất ngờ nhận cuộc gọi từ mẹ:
“Giang Lâm ba con bị té, đang thủ tục nhập viện ở bệnh viện Nhân Dân.”
Ngay giây tiếp theo, tôi cầm chìa khóa xe, phi thẳng đến bệnh viện.
Mẹ vẫn đang tiếp qua điện thoại:
“Bác sĩ khám rồi, không nghiêm trọng đâu, con đừng lo quá!”
Khi xe chạy gần 1 cây số, tôi mới sực nhớ…
Hình như mình vừa “bỏ rơi” đồng đội trong trận đấu.
Nếu là trước đây, chuyện đó không bao giờ xảy ra.
Tôi là người trọng nghĩa khí nhất trong team.
Nhưng chính vì thế, tôi đã bỏ quên rất nhiều người và rất nhiều điều quan trọng.
Còn bây giờ, tôi đã biết cách tạm rời khỏi trò chơi
để quan tâm đến người mình thật sự thương.
Có lẽ… tôi cũng đã trưởng thành rồi.
4
Từ khi rút khỏi cuộc sống của Lâm Y Thang, tôi lao đầu vào công việc.
Một ngày bận rộn kết thúc, tôi lê thân xác mệt mỏi về nhà.
Không muốn gì, chỉ nằm đờ ra giường.
Bên tai là tiếng nhạc ngẫu nhiên từ playlist trong điện thoại.
Là bài mà hồi cấp ba đài phát thanh trường hay phát.
“Câu chuyện có nhiều ngã rẽ bất ngờ.”
“Chỉ cần có em, kết cục nào cũng không tệ.”
“Những ấy dạy hiểu .”
“Giữa biển người xa lạ…”
“Cậu thiếu niên năm nào vẫn mơ về tương lai…”
Hồi đó, Lâm Y Thang rất thích bài hát này.
Hay nghêu ngao hát mãi không thôi.
Chỉ tiếc… khi đó tôi không hiểu lời.
Giờ thì hiểu rồi.
Nhưng như thể một viên đạn…
bay chậm suốt nhiều năm, cuối cùng vẫn găm thẳng vào tim tôi.
5
Từ cái ngày mặc quần hở đáy chơi cùng nhau,
tôi và Lâm Y Thang đã quen biết nhiều, rất nhiều năm rồi.
Suốt chừng ấy thời gian, chỉ có hai chúng tôi.
Không ngại ngần, không khoảng cách.
Mùa hè năm thứ mười tám.
Lâm Y Thang gặp Cố Tri Miễn.
Còn tôi… mất ấy.
HÊT.
Bạn thấy sao?