Vào ngày đính hôn với thanh mai trúc mã, ta công khai bỏ rơi tôi.
Chỉ vì người con trong lòng ta đăng một bức ảnh tự cứa cổ tay.
“Xin lỗi, không thể đứng ấy chết.”
Tôi trở thành trò cho thiên hạ, bị người đời bàn tán.
Lúc này, tôi thấy một loạt bình luận chạy qua màn hình:
【Em à, tỉnh táo lại đi, em chỉ là một phần trong trò ngược luyến của nam chính và nữ chính thôi!】
【Bỏ nam chính đi em ! Nhìn đằng sau kìa, vệ sĩ trung thành, ánh mắt si mê, còn có cả cậu thiếu gia nhà họ Chu đi lạc nữa. Hắn em đã lâu, em chỉ cần với hắn một cái thôi là hắn sẵn sàng dâng cả mạng sống cho em!】
Tối hôm đó, tôi đến tìm Chu Mục, vô bắt gặp hắn đang cầm quần áo của tôi…
Chu Mục “phịch” một tiếng quỳ xuống, vẻ mặt hoảng hốt: “Đại… đại tiểu thư!”
Tôi nhấc chân đặt lên đùi hắn, chậm rãi di chuyển lên trên:
“Đừng che, đưa tôi xem nào.”
1
Lễ đính hôn giữa tôi và Thẩm Nghiêm cố ý tổ chức vào đúng sinh nhật tôi.
Cả thành phố đều biết, còn có livestream toàn bộ quá trình.
Khung cảnh vô cùng hoành tráng.
Tôi mặc váy cưới trắng tinh, nghĩ rằng mình sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.
Nhưng đối diện tôi, Thẩm Nghiêm lại mãi không chịu đeo nhẫn đính hôn cho tôi.
Người chủ hôn đứng bên cạnh, cầm hôn thư chờ chúng tôi ký tên.
Tim tôi bất giác thắt lại.
“Thẩm Nghiêm?”
Anh ta bỗng hoàn hồn, ánh mắt tập trung lên mặt tôi, nở một nụ gượng gạo.
“Duyệt Lộc, …”
Tiếng thông báo đặc biệt vang lên từ chiếc điện thoại trong túi ta.
Thẩm Nghiêm vội vàng lấy ra, mở lên.
Ngay sau đó, đồng tử co rút.
“Chuyện gì ?”
Tôi ghé mắt , thấy một bức ảnh cổ tay rạch sâu đầy máu.
Nước trong bồn tắm đỏ ngầu.
Là Nam Sơ Niểu.
Người phụ nữ đã dây dưa với Thẩm Nghiêm không biết bao nhiêu lần.
Người mà vì ta, ta đã bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác.
Hai tháng trước, Thẩm Nghiêm say khướt đến tìm tôi, rằng ta đã dứt khoát chia tay với Nam Sơ Niểu, hỏi tôi có còn muốn ta không.
Tôi đã ta từ nhỏ, nên lập tức đồng ý.
Hôm sau, khi tỉnh rượu, Thẩm Nghiêm vội vàng đến nhà tôi cầu hôn.
Hai nhà chúng tôi vốn là thế gia, môn đăng hộ đối, nhanh chóng quyết định tổ chức lễ đính hôn hai tháng sau.
Ngay vào ngày sinh nhật hai mươi tuổi của tôi.
Trong hai tháng này, Thẩm Nghiêm luôn dịu dàng quan tâm tôi.
Tôi cứ ngỡ, cuối cùng mình cũng hạnh phúc.
Cứ ngỡ, mình đã chờ ta thật rồi.
Nhưng đến giây phút đính hôn này, tôi lại thấy sự do dự trong mắt ta.
Nhất là lúc này, trong điện thoại ta đang có bức ảnh cổ tay rạch máu của Nam Sơ Niểu.
Nhìn ra ý định muốn chạy đi của Thẩm Nghiêm, tôi lập tức nắm chặt tay ta.
Cố gắng kìm nén cảm đang cuộn trào trong lòng, hạ giọng :
“Anh không đi tìm ta!”
“Thẩm Nghiêm, chính là người chủ cầu hôn tôi, là muốn tổ chức lễ đính hôn rình rang, để mọi người đều biết!”
“Bây giờ không chỉ hai nhà chúng ta, mà cả truyền thông thành phố, toàn bộ người dân cũng đang dõi theo. Nếu bỏ đi tìm ta, tôi phải sao?”
“Tôi không cho phép!”
Nhìn đám đông chật kín và những ống kính máy quay xung quanh, tôi chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Nếu Thẩm Nghiêm chạy đi, tôi chắc chắn sẽ trở thành trò cho cả thành phố.
“Thẩm Nghiêm, coi như tôi cầu xin , chúng ta hoàn thành nốt lễ đính hôn trước, không?
“Đính hôn… không phải kết hôn. Nếu vẫn còn thích ấy, sau này chúng ta có thể hủy hôn.
“Nhưng ngay lúc này, không thể… khiến tôi mất mặt như .”
Giọng tôi đã nghẹn ngào.
Nhưng Thẩm Nghiêm hoàn toàn phớt lờ.
Nhìn thấy bức ảnh cổ tay rạch máu kia, lý trí của ta gần như chẳng còn sót lại gì.
Anh ta mạnh mẽ gỡ từng ngón tay tôi ra, giọng tràn đầy áy náy:
“Xin lỗi, Duyệt Lộc.
“Anh không thể đứng ấy chết .
“Anh sẽ bù đắp cho em.”
Nói xong, Thẩm Nghiêm gạt tay tôi ra, ném nhẫn đính hôn lên hôn thư.
Xoay người, dứt khoát chạy đi.
Tôi bị kéo ngã lảo đảo, đâm sầm vào người chủ hôn.
Hôn thư và nhẫn “choang” một tiếng rơi xuống đất.
Sảnh tiệc vốn đang yên tĩnh lập tức bùng nổ.
Hàng trăm ánh mắt và ống kính chĩa về phía tôi.
Nhìn theo bóng lưng kiên quyết của Thẩm Nghiêm, tim tôi nhói lên từng cơn, đến mức không thở nổi.
Tại sao?
Tại sao lại đối xử với tôi như ?
Tầm mắt mơ hồ, nhòe đi từng lớp.
Một loạt bình luận nhấp nháy trước mắt tôi:
【Trời ơi, tại sao phải đối xử với em tôi như thế! Cô ấy có gì sai đâu chứ!】
【Rõ ràng là Thẩm Nghiêm cố ý đính hôn với ấy để chọc tức Nam Sơ Niểu, lại còn rùm beng cả thành phố! Giờ Nam Sơ Niểu không chịu nổi nên mới rạch tay, hắn ta lại chạy đi cứu ta… Còn em tôi thì sao!】
【Bao nhiêu truyền thông, bao nhiêu máy quay, bắt em tôi phải gánh chịu một mình! Thẩm Nghiêm, mày đúng là đồ khốn nạn ******】
【Tôi khóc thật rồi, em đáng thương quá, như thế này thật bất công, quá bất công!】
【Hu hu hu em tỉnh táo lại đi! Chị chỉ là một mắt xích trong trò ngược luyến của Thẩm Nghiêm và Nam Sơ Niểu thôi! Đừng cái thằng cặn bã đó nữa!】
Giữa những tiếng ồn ào và tiếng chụp ảnh dồn dập, tôi mơ hồ những dòng bình luận ấy.
Thì ra, tôi chỉ là nữ phụ trong một bộ truyện ngược cẩu huyết.
Sự tồn tại của tôi, chỉ để giúp Thẩm Nghiêm kích thích Nam Sơ Niểu, để họ dằn vặt nhau đến tận cùng, rồi cuối cùng có một cái kết hạnh phúc.
2
Cuối cùng, ba mẹ tôi đã đứng ra xử lý mọi chuyện.
Họ bảo vệ sĩ đưa tôi về nhà trước, phần còn lại để họ lo.
Tôi như một cái xác không hồn lên xe, vào gương chiếu hậu, thấy Chu Mục muốn gì đó lại thôi.
Bình luận lại xuất hiện:
【Tốt rồi, nam phụ xuất hiện, chúng ta hết hy vọng rồi.】
【Nam phụ lúc nào cũng chỉ biết ghen tuông âm thầm, trong lòng thì thèm muốn, đến lúc đối diện thì chẳng dám gì, sợ em tôi ghét hắn.】
【Nam phụ à, cậu là thiếu gia nhà họ Chu bị thất lạc đó! Mạnh mẽ lên nào! Đừng có kiểu “dưa ép không ngọt” nữa, cứ ép đi, vẫn giải khát đấy!】
【Bỏ nam chính đi em ! Nhìn nam phụ kìa, trung thành u ám, em đã lâu, chỉ cần em một cái là hắn dám dâng cả mạng sống cho em!】
Đầu tôi có chút hỗn loạn, không nhịn mà liếc Chu Mục thêm hai lần.
Tôi có nghe qua chuyện con trai nhà họ Chu bị thất lạc, không ngờ đó lại là… Chu Mục?
Hắn ta nhận ra ánh mắt tôi, trong mắt lóe lên một tia sáng, rất nhanh lại kìm nén cảm , dịu dàng trấn an tôi:
“Đại tiểu thư, đừng buồn.
“Lão gia và phu nhân nhất định sẽ không để nhà họ Thẩm yên ổn đâu.
“Tôi cũng luôn sẵn sàng phục vụ .”
Tôi cúi mắt, không gì.
Chu Mục tôi qua gương chiếu hậu, ánh mắt thoáng qua chút đau lòng xen lẫn tàn nhẫn.
Bàn tay siết chặt vô lăng đến nổi cả gân xanh.
Khi xe đến trước cổng nhà, tôi thấy nơi đó đã bị một đám phóng viên chặn kín.
Dù có bảo vệ ngăn cản, bọn họ vẫn không chịu bỏ cuộc, cố gắng chụp lại khoảnh khắc tôi đau khổ tuyệt vọng.
Chu Mục dùng đầu lưỡi chống vào má, buông một câu chửi:
“Một lũ vô dụng!”
Hắn đang đến đám vệ sĩ.
Nhìn hình hỗn loạn bên ngoài, tôi chậm rãi lên tiếng:
“Máy ảnh chính là con dao trong tay phóng viên. Nếu bọn họ dùng vũ lực đuổi người, không những không ép phóng viên rời đi, mà còn khiến họ có thêm tin giật gân.”
Bình thường, phóng viên sẽ không dám đối đầu trực tiếp với giới hào môn.
Nhưng lần này, chuyện Thẩm Nghiêm ra thực sự quá lớn.
Rủi ro càng cao, lợi nhuận càng lớn, khiến bọn họ đổ xô đến săn tin.
Tôi hít sâu một hơi:
“Mở cửa cho tôi.”
Chu Mục chỉ có thể nén giận, xuống xe mở cửa cho tôi.
Ngay khoảnh khắc hắn mở cửa, cả đám phóng viên và vệ sĩ gần như đồng thời lao đến.
Vệ sĩ ra sức chặn phóng viên, tạo thành một lối đi cho tôi.
Chu Mục che chở tôi, ánh mắt sắc bén quét qua đám đông.
Tôi thẳng lưng, mặt không chút biểu cảm.
Có một phóng viên dáng người nhỏ con, nhân lúc hỗn loạn định lao lên chụp cận mặt tôi.
Chu Mục phản ứng cực nhanh, nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong ngực, rồi vung chân đá bay hắn ta.
Hắn ôm lấy vai tôi, siết chặt vòng tay bảo vệ, bước nhanh hơn.
Bên tai tôi không chỉ có tiếng cửa trập liên tục vang lên, tiếng ồn ào của đám đông, mà còn có cả tiếng tim đập mạnh mẽ của Chu Mục.
Cuối cùng, khi đã vào đến biệt thự, tách biệt hoàn toàn với đám phóng viên bên ngoài—
Chu Mục gần như ngay lập tức buông tôi ra, hơi thở nặng nề.
Tôi thấy vành tai hắn đỏ bừng, lan xuống cả phần cổ.
“Đạ… đại tiểu thư, vừa rồi, tôi đã mạo phạm.”
Chu Mục cúi đầu, trông chẳng khác gì một con chó lớn biết mình vừa phạm lỗi, đang chờ chủ nhân trừng .
“Tôi mệt rồi.”
Tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến hắn, quay người lên lầu.
Vào phòng, tôi cuộn mình trên ghế sofa, lướt hot search.
#Thẩm Nghiêm bỏ trốn trong lễ cưới, Duyệt Lộc bị bỏ rơi#
#Hai nhà Thẩm – Duyệt nghi ngờ rạn nứt#
Dòng bình luận cùng với những từ khóa nóng bỏng đập thẳng vào mắt tôi.
【Em đừng đọc bình luận nữa, đọc xong chỉ tổ buồn thêm thôi.】
【Không hiểu nổi, rõ ràng là Thẩm Nghiêm bỏ trốn, tại sao người bị chửi lại là em tôi! Đi chửi hắn ta kìa!】
【Bé con ngoan nào, đừng để ý mấy thứ dơ bẩn này, mau đi tìm Chu Mục đi! Đảm bảo có bất ngờ đấy!!!!】
【Nhanh lên! Bắt quả tang tại trận!!!】
Tôi tắt màn hình.
Những bình luận rối rít bảo tôi đi tìm Chu Mục khiến nỗi buồn trong lòng vơi đi phần nào.
Chu Mục sao?
Tôi đặt iPad xuống, đứng dậy, quyết định đi xem thử.
Là đội trưởng vệ sĩ, Chu Mục có một phòng riêng trong biệt thự, chỉ là hơi xa phòng tôi một chút.
Tôi lái xe nhỏ, vài phút sau đã đứng trước cửa phòng hắn.
Cửa không khóa.
Tôi vặn nắm cửa, trực tiếp bước vào.
Phòng khách và phòng ngủ đều không có ai.
Nhưng trong phòng tắm…
Tôi bước đến gần.
“Đại tiểu thư…”
“…Duyệt Lộc.”
Tên tôi, từ miệng Chu Mục thốt ra.
Giọng hắn khàn đặc, nóng bỏng, trầm thấp.
Tim tôi thắt lại, lập tức hiểu hắn đang gì.
Nhưng như bị ma xui quỷ khiến, tôi không quay đầu bỏ đi.
Mà là… đẩy cửa phòng tắm ra.
Chu Mục sững sờ trong chớp mắt, định nổi giận, khi rõ là tôi—
Bỗng nhiên, hắn hoảng loạn hẳn.
“Phịch” một tiếng, hắn quỳ sụp xuống, lưng hơi cong, đầu cúi thấp, không dám tôi.
“Đạ… đại tiểu thư.”
Giọng hắn khàn đặc, nghe không ra hơi.
Chứa đầy hoảng loạn và căng thẳng.
Tôi chỉ vào bộ quần áo nhàu nhĩ trong tay hắn:
“Của tôi?”
Chiếc váy ngủ hai dây này… Tôi nhớ là đã mất từ lâu rồi.
“Xin lỗi đại tiểu thư!
“Tôi…
“Tôi!”
“Suỵt.”
Tôi nhấc chân, bước vào phòng tắm.
Chu Mục rất cao, tận mét chín, dù đang quỳ cũng như một ngọn núi nhỏ.
Hắn trần trụi nửa thân trên, thắt lưng mở dở, lúng túng che chắn.
Ánh mắt tôi lướt qua tấm lưng rộng của hắn.
Cơ ngực rắn chắc…
Cuối cùng, dừng lại nơi cơ bụng săn chắc phía dưới.
Tôi nhấc chân, đôi dép bông mềm mại đạp nhẹ lên đùi hắn, chạm nhẹ một cái.
“Đừng che.”
Chu Mục đột ngột ngẩng đầu, không thể tin tôi.
“Cho tôi xem.”
Tôi nghĩ, có lẽ tôi cũng bị kích thích đến phát điên rồi.
Mắt Chu Mục đỏ rực, ánh khóa chặt tôi, đầy tính xâm lược.
“Tuân lệnh, đại tiểu thư.”
Bạn thấy sao?