Cô Dâu Bị Bỏ [...] – Chương 1

Tôi nhất Thẩm Trạch Khải năm đó.

Biết ấy thích ăn dâu tây, lại dị ứng với hạt dâu.

Tôi ngồi cả đêm, tỉ mỉ nhặt từng hạt nhỏ ra khỏi cả một bát dâu, chỉ để lại phần thịt cho ấy ăn.

Ai đến xin, tôi cũng không cho.

Bảy năm qua, chúng tôi hợp rồi tan vô số lần.

Nhưng tôi luôn tin rằng, cuối cùng chúng tôi sẽ kết hôn.

Cho đến sau này, vào ngày cưới của chúng tôi, ấy vì mối thanh xuân của mình bị thương mà bỏ tôi lại.

Tôi đau đớn cầu xin ấy hãy đợi đến khi hôn lễ kết thúc rồi hẵng đi.

Nhưng ấy lại mắng tôi độc ác, không biết quan tâm đến mạng sống của người khác.

Tôi mặc váy cưới chạy theo, cuối cùng gặp tai nạn xe.

Không chết, lại tỉnh ngộ ra.

Thấy trai đẹp, tôi lập tức bước tới chào hỏi.

“Chào ! Ông xã!”

01

Tôi và Thẩm Trạch Khải là thanh mai trúc mã từ nhỏ, từ đồng phục học sinh đến váy cưới, là một cặp đôi khiến ai cũng ngưỡng mộ.

Nhưng không ai biết rằng, tất cả chỉ là giả dối.

Trong lòng Thẩm Trạch Khải, ấy luôn thầm chị dâu của mình – Lâm Sương Sương.

Ban đầu, vì kiêng nể trai mình là Thẩm Trạch Thần, ấy không dám vượt quá giới hạn.

Nhưng kể từ khi trai ấy ly hôn với chị dâu một năm trước và ra nước ngoài, ấy bắt đầu nhiều lần cho tôi leo cây vì chị ta.

Ngày cưới, Lâm Sương Sương khóc lóc gọi điện, rằng ấy bị trật chân, hỏi ấy có thể đến nhà đưa ấy đi bệnh viện không.

“Trạch Khải, xin lỗi, có thể phiền đưa em đến bệnh viện không?”

“Chân em bị trật, trong nhà bây giờ không có ai, em sợ lắm.”

Thẩm Trạch Khải không thèm để ý đến lễ cưới sắp diễn ra, khăng khăng muốn đi gặp chị dâu cũ của mình.

“Yên Yên, chân của Sương Sương bị thương rồi, phải đi xem ấy thế nào.”

“Lát nữa hôn lễ, mọi người cứ ăn trước, đừng đợi .”

“Anh đưa ấy đến bệnh viện xong sẽ về ngay!”

Nhìn khuôn mặt đầy lo lắng, lòng dạ như muốn bay đến chỗ Lâm Sương Sương của Thẩm Trạch Khải, tôi chỉ thấy nực đến cực điểm.

“Cô ta bị trật chân, không gọi cho trai – chồng cũ của ta, lại gọi cho em chồng như , nghe có hợp lý không?”

“Hơn nữa, chân ta bị thương, gọi cho có ích gì? Sao không gọi bệnh viện?”

“Không biết số cấp cứu à? Có cần tôi gọi giúp không?”

Thẩm Trạch Khải thấy tôi kiên quyết không cho đi, trên mặt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Tô Yên, em có thể hiểu chuyện một chút không?”

“Sương Sương bị thương, ấy đang rất cần !”

“Lúc bố mẹ ấy mất, đã hứa sẽ chăm sóc ấy cả đời, không thể nuốt lời!”

Nói rồi, ấy đẩy tôi ra, sải bước rời đi.

“Không nữa, phải nhanh chóng đến bệnh viện, chuyện kết hôn để sau rồi tính!”

Tôi nheo mắt theo ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng nực , nước mắt đã trực trào nơi khóe mắt.

“Thẩm Trạch Khải, điên rồi sao?”

“Lâm Sương Sương đã từng cứu mạng à?”

“Nếu không, tại sao chỉ một cuộc gọi của ta, đã vội vàng chạy đến như một con chó?”

Thẩm Trạch Khải lạnh lùng tôi: “Tô Yên, ý em là gì?”

02

Tôi lau nước mắt, lạnh:

“Ý tôi là gì ư?”

“Cô ta không bị thương sớm, cũng chẳng bị thương muộn, lại cố bị thương đúng vào ngày cưới của chúng ta?”

“Ba mẹ , ba mẹ tôi, còn có bao nhiêu họ hàng, bè đều đang ở đây!”

“Nếu cứ thế mà bỏ đi, sau này tôi biết đối diện với mọi người thế nào?”

“Anh muốn tôi, đại tiểu thư nhà họ Tô, trở thành trò của cả Vân Thành sao?”

Nghe , trên mặt Thẩm Trạch Khải lướt qua một tia khinh thường.

“Tô Yên, tôi biết ngay mà.”

“Suốt ngày tôi, thực chất chỉ lo cho thể diện của bản thân mà thôi.”

“Tôi đã rồi, tôi chỉ đi xem một chút thôi.”

“Tôi sẽ quay lại, sẽ cho một hôn lễ đàng hoàng.”

“Sao lại không chịu tin tôi?”

“Chúng ta đã bên nhau bảy năm rồi, chẳng lẽ không thể đợi thêm một lát sao?”

Tôi siết chặt lấy tay ta, giận dữ hét lên:

“Đúng !”

“Thẩm Trạch Khải, nếu bây giờ bước đi, giữa chúng ta coi như chấm dứt!”

“Đám cưới của tôi, chỉ có thể là hôm nay! Chỉ có thể diễn ra đúng giờ!”

“Nếu rời đi, thì đừng bao giờ quay về nữa!”

Thẩm Trạch Khải tôi, trong mắt hiện lên một tia do dự.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn từng ngón, từng ngón gỡ tay tôi ra, quay lưng bước đi.

“Xin lỗi, Tô Yên, tôi biết đã mong chờ đám cưới này từ lâu.”

“Nhưng Sương Sương không thể thiếu tôi.”

“Hãy tin tôi, đợi tôi quay về, tôi sẽ cho một lời giải thích thỏa đáng.”

Tôi đi giày cao gót tám phân, kéo theo chiếc váy cưới dài ba mét đuổi theo.

Dòng xe đông nghịt dưới lầu đã ngăn cách chúng tôi.

Tôi trơ mắt ta lên một chiếc taxi.

Dường như ông trời cũng đang trêu ngươi tôi, cơn mưa lất phất đổ xuống.

Tôi vội vàng vẫy một chiếc xe để đuổi theo, lại bị một chiếc xe lao đến hất văng ra, nặng nề ngã xuống đất.

Mở mắt ra lần nữa…

Tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện.

Nghĩ gì thế?

Không hề trùng sinh!

Làm gì có chuyện trùng sinh dễ dàng như !

Chỉ là cú va chạm này khiến tôi hoàn toàn chết tâm với Thẩm Trạch Khải.

Tra nam tiện nữ, cứ thế mà dính lấy nhau đi, lão nương không rảnh hầu hạ nữa!

03

Trong phòng bệnh.

Người đàn ông mặc âu phục chỉn chu, hai chân hơi tách ra, ngồi trên ghế đối diện giường bệnh.

Ngón tay thon dài, trắng nõn đan vào nhau đặt trước ngực.

Chiếc kính gọng vàng không viền phản chiếu ánh sáng, đôi môi mỉm , dù không thực sự vẫn mang theo vài phần ý khó đoán.

Lúc này, đôi mắt sâu thẳm màu xám tro của ta đang tôi, ẩn chứa ý vị khó lường.

“Tô tiểu thư, đã lâu không gặp.”

Anh ta liếc vết máu trên váy cưới của tôi, rồi nhún vai.

“Thật xin lỗi, tài xế của tôi đã tông vào .”

“Hôm nay là hôn lễ của nhỉ?”

“Có vẻ tôi đã ra một chuyện không hay rồi.”

Nhìn thấy Tần Tiêu trước mắt, tôi ngây người, trong lòng chấn mạnh.

Tôi há hốc miệng—một quý ông tàn nhẫn ẩn dưới vẻ ngoài lịch lãm, đại lão bá đạo chân chính đây sao!

Đây chẳng phải là em chí cốt của Thẩm Trạch Khải, người mệnh danh là “Thái tử gia của Vân Thành”, tổng tài bá đạo huyền thoại hay sao?

Tuổi còn trẻ đã trở thành người nắm quyền của tập đoàn nghìn tỷ nhà họ Tần.

Là bá tổng trong các bá tổng, đại gia trong các đại gia!

Năm đó, khi còn non nớt, tôi và hội thân thường xuyên bàn tán về ta.

Nói rằng ta có vẻ rất mạnh mẽ, lúc DO sẽ dỗ dành không dễ gì dừng lại.

Khụ khụ…

Bây giờ, tận mắt thấy một Tần Tiêu to lớn ngồi ngay trước mặt, tôi có chút không dám tin.

Xem ra ông trời vẫn ưu ái tôi!

Tên tra nam Thẩm Trạch Khải bỏ rơi tôi, lại bù đắp cho tôi cơ hội chung phòng với Thái tử gia!

Tôi bật dậy khỏi giường bệnh như một con cá chép, nhảy xuống giường, kéo theo chiếc váy cưới nhuốm máu, tiến thẳng đến trước mặt Tần Tiêu và chào hỏi.

“Chào , ông xã!”

Nhận ra mình vừa gì, tôi lập tức le lưỡi, tự vả miệng mình.

“Xin lỗi, nhất thời nhanh miệng quá.”

“Chào Tần tiên sinh!”

Đôi mắt Tần Tiêu hơi nheo lại, tôi đầy hứng thú, giọng điệu trêu chọc:

“Sao thế? Bị va đập đến mức hỏng não, tưởng tôi là Thẩm Trạch Khải à?”

Tôi xua tay:

“Không đời nào!”

“Tôi chưa bao giờ gọi cái tên cặn bã đó là ông xã…”

“Ông xã ấy mà, là một danh xưng tôn quý.”

“Chỉ có những người như —dáng người, ngoại hình, gia thế, học vấn… tất cả đều ở đẳng cấp đỉnh cao—mới có tư cách nhận danh xưng đó.”

“Còn như Thẩm Trạch Khải? Chỉ đáng bị gọi là đồ ngốc!”

Nghe , Tần Tiêu bật .

Tiếng trầm thấp, quyến rũ, tràn đầy từ tính.

Chỉ nghe thôi đã thấy giàu có.

“Hôm nay là ngày cưới của và Thẩm Trạch Khải, tôi vốn định đến chúc mừng, lại vô ra tai nạn này.”

“Nhưng bác sĩ chỉ bị thương nhẹ ngoài da, muốn tôi đưa về không?”

“Nếu đi bây giờ, chắc vẫn kịp đấy.”

Tôi phẩy tay:

“Không về!”

“Chú rể còn bỏ trốn rồi, tôi quay về gì?”

“Để người ta nhạo tôi à?”

Nghĩ một lát, tôi vẫn nên báo cho gia đình một tiếng.

Bèn quay sang Tần Tiêu:

“Tần tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại của một chút không?”

“Tôi muốn gọi điện về cho gia đình.”

Tần Tiêu mở khóa điện thoại, rồi đưa cho tôi.

Tôi bấm số của mẹ mình.

“Mẹ…”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...