Cô Dâu Bị Bỏ [...] – Chương 2

04

Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên một tràng mắng xối xả.

“Con nhóc chết tiệt, mày chạy đi đâu rồi?”

“Hôn lễ sắp bắt đầu, mày và Trạch Khải đâu?”

“Có biết bao nhiêu họ hàng, bè đang ở đây không? Mày muốn để cả nhà mất mặt sao?”

Tôi bất đắc dĩ đáp:

“Thẩm Trạch Khải chạy theo con đàn bà khác rồi, còn con bị tai nạn, đang nằm trong bệnh viện đây!”

“Mẹ thông báo cho mọi người giúp con, hôn lễ hủy bỏ, trả lại hết tiền mừng cho khách.”

“Còn tiệc cưới thì cứ giữ nguyên, coi như một bữa tiệc họp mặt họ hàng đi…”

Tôi còn chưa hết câu, điện thoại bên kia đã bị mẹ của Thẩm Trạch Khải giật lấy.

“Tô Yên, đang nhăng cuội gì thế?”

“Con trai tôi sao có thể bỏ trốn với con đàn bà nào chứ? Rõ ràng là muốn hủy hôn, muốn bôi nhọ danh tiếng con trai tôi thì có!”

“Bản thân không có bản lĩnh giữ chân nó, lại đi đổ hết trách nhiệm lên đầu nó, trên đời sao lại có người phụ nữ độc ác như ?”

Thực ra, mẹ của Thẩm Trạch Khải vốn chưa từng thích tôi.

Bà ta luôn cho rằng tôi không xứng với con trai cưng của bà ta.

Trước đây, vì Thẩm Trạch Khải, tôi luôn nhẫn nhịn bà ta.

Bà ta gì, tôi cũng nhịn, không dám phản bác.

Nhưng giờ đầu óc tôi bị cú va chạm kia đánh tỉnh rồi, sao còn nhẫn nhịn nữa?

Tôi giả vờ áy náy, lên tiếng:

“Bác , con xin lỗi, bác đừng giận.”

“Bác có thể đưa điện thoại lại cho mẹ con không? Nhờ mẹ con mở loa ngoài, để con giải thích rõ ràng với mọi người.”

Mẹ của Thẩm Trạch Khải tưởng tôi vẫn là đứa con dễ bắt nạt như trước, nghe thì hả hê hừ lạnh:

“Cô nên giải thích rõ đi! Rốt cuộc đã gì khiến con trai tôi tức giận mà bỏ lại ngay ngày cưới?”

“Cô phải thành thật xin lỗi con trai tôi, cầu xin nó tha thứ cho !”

Tôi gật đầu đồng ý, ngay khi loa ngoài bật lên, tôi lập tức chửi ầm lên:

“Danh tiếng con trai bác? Nó còn cái danh tiếng gì nữa?”

“Khi trai nó còn chưa ly hôn, nó đã dây dưa không rõ với chị dâu của mình!”

“Sau khi họ ly hôn, nó càng hận không thể dọn vào ở chung với chị ta!”

“Lâm Sương Sương sinh cùng ngày với con, con và nó nhau bảy năm, năm nào đến sinh nhật con, nó cũng chạy đi ở bên chị dâu nó!”

“Yêu chị dâu như thế thì ở bên chị ta đi, dây dưa với con gì?”

“Là con ép nó cầu hôn à? Là con ép nó tổ chức đám cưới à?”

“Nếu nó không cầm nhẫn kim cương, quỳ rạp xuống đất như một con chó để cầu xin con, con có đồng ý không?”

“Cút đi! Đồ tra nam ngu ngốc, dưa chuột thối bẩn thỉu!”

“Sau này đi trên đường đừng để con thấy nó, nếu không, gặp một lần đánh một lần!”

05

Hét xong một tràng, tôi cảm thấy sảng khoái cả người.

Dứt khoát cúp máy, không để bất kỳ ai có cơ hội phản bác.

Chỉ cần nghĩ đến cảnh hai bên gia đình trố mắt ngạc nhiên, tôi đã muốn bật .

Bảy năm ấm ức, cuối cùng cũng xả ra hết, quá đã!

Quay đầu lại, tôi thấy Tần Tiêu đang ngẩn người tôi.

Nhận ra mình có vẻ hơi lộ bản chất, tim tôi chợt lỡ một nhịp.

Dù sao, Tần Tiêu cũng là thân của Thẩm Trạch Khải, tôi mắng ta thậm tệ như trước mặt ấy, có phải hơi không ổn không?

Tôi lập tức thu lại bộ dạng hung hăng, vội vàng xin lỗi:

“Xin lỗi Tần tiên sinh, để thấy tôi thế này.”

“Thực ra, bình thường tôi rất dịu dàng, rất có văn hóa.”

“Ngay cả lúc chửi người, tôi cũng không bao giờ dùng từ tục tĩu!”

Tần Tiêu khẽ gật đầu, dường như đang cố nhịn :

“Ừm, ra .”

Chết mất, càng xấu hổ hơn!

Thôi thì trừ .

Tôi: “Ha ha ha…”

Tần Tiêu: “Ha ha ha…”

Tôi quay đầu bỏ chạy.

Nhưng bị Tần Tiêu kéo lại ngay lập tức.

Tôi hoang mang ấy.

Anh ấy cúi đầu, ra hiệu cho tôi xuống chân mình.

“Chân trần, em định đi đâu?”

“Cẩn thận lại bị thương lần nữa.”

“Ồ đúng đúng đúng!”

Tôi vội vàng cúi xuống tìm giày.

Nhưng phát hiện đôi giày cao gót tám phân của tôi đã gãy gót lúc bị ngã.

Mấy viên pha lê và kim cương trên giày cũng rơi mất vài viên.

Nghĩ lại, tôi đã đợi một năm để đặt riêng đôi giày cưới này, tốn hơn một triệu!

Không , phải tính sổ vụ này với Thẩm Trạch Khải!

Đang tức điên lên, bỗng nhiên tôi bị Tần Tiêu bế lên từ lúc nào.

Bất ngờ, tôi theo phản xạ ôm lấy cổ ấy.

Ngẩng đầu lên, liền đối diện với đôi mắt xám khói sâu thẳm của ấy.

Hàng mi dài gần như chạm vào mặt tôi.

Tôi há hốc—đúng là một cú đánh trí mạng của mỹ nam.

Sao lại có người sở hữu đường nét sắc sảo thế này?

Hàng mày đậm, sống mũi cao, đôi môi hồng nhạt…

Tim tôi như con nai nhỏ nhảy loạn trong lồng ngực, hít sâu mấy ngụm khí lạnh.

Nhưng Tần Tiêu lại bình tĩnh đến lạ, như thể người vừa hành lấn tới không phải ta.

“Giày của em hỏng rồi, không đi .”

“Xe của tôi đang đậu dưới lầu, muốn đi đâu, tôi đưa em đi.”

Không hổ danh là tổng tài hệ cha, còn chu đáo hơn cả ba ruột của tôi.

Tôi nhẹ nhàng dựa vào lồng ngực ấy, như một chim nhỏ ngoan ngoãn.

“Như có phiền quá không?”

Tần Tiêu: “Không phiền, là xe của tôi đâm vào em, tôi nên chịu trách nhiệm.”

Cái gì! Anh ấy muốn chịu trách nhiệm?

Có thể chịu trách nhiệm cả nửa đời sau của tôi luôn không? ( thôi, không nghiêm túc đâu~)

06

Tần Tiêu đúng là một người đàn ông rất tốt.

Không chỉ đưa tôi đến bệnh viện kiểm tra mà còn bế tôi lên xuống tận .

Trong thang máy, tôi nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của ấy, tựa đầu vào bờ vai rộng như Thái Bình Dương kia.

Không nhịn , tôi liền bóp thử bắp tay rắn chắc và cơ bắp hai bên cánh tay ấy.

“Tần tiên sinh chắc hẳn rất trọng quản lý vóc dáng nhỉ?”

Tần Tiêu dường như chẳng hề bận tâm đến hành của tôi.

“Ừm.”

“Tôi có chế độ ăn uống và luyện tập hợp lý.”

Tôi lập tức khen ngợi:

“Không hổ danh là cấp bậc ‘ông xã’, chỉ riêng sự tự giác này thôi cũng đã hơn người bình thường rồi!”

Rồi tôi giả vờ hỏi vu vơ:

“Xin hỏi, có tám múi bụng không?”

“Tôi chỉ tò mò thôi, tiện miệng hỏi một chút.”

“Anh biết đó, bình thường xuất hiện trước công chúng lúc nào cũng ăn mặc kín mít.”

Có vẻ câu hỏi của tôi quá táo bạo, Tần Tiêu cúi đầu tôi một cái.

“Tô tiểu thư, hình như rất hứng thú với cơ bụng của người khác?”

Tôi lập tức giả lả để che giấu sự ngượng ngùng của mình.

“Ha ha ha… Anh cũng biết đấy, tôi với Thẩm Trạch Khải nhau bảy năm.”

“Mà con người ta, chẳng bao giờ quan tâm đến việc giữ dáng, tôi còn chưa từng thấy cái thứ đó bao giờ…”

Tôi bày ra bộ dạng đáng thương, ánh mắt chân thành, như một chưa từng thấy cơ bụng tám múi trong đời.

Tần Tiêu thoáng lòng.

“Lúc tôi tắm, tôi không mặc quần áo.”

“Nếu Tô tiểu thư tiện, có thể đến xem thử.”

Tôi bị câu của ấy chọc .

“Ha ha ha! Tần tiên sinh thật hài hước!”

Tần Tiêu: “Là Tô tiểu thư trước với tôi mà.”

Tôi: “…”

Không nổi nữa.

Thang máy nhanh chóng xuống đến tầng một.

Tần Tiêu bế tôi ra ngoài.

Tôi vừa định hay là thả tôi xuống đi, bị người khác thấy thế này cũng không hay lắm.

Chợt một giọng chanh chua vang lên:

“Tô Yên! Sao lại ở đây? Cô không phải nên đợi Trạch Khải trong hôn lễ à?”

“Cái gã đàn ông hoang này là ai? Sao hai người lại ôm nhau?”

“Tốt lắm! Cô giỏi lắm! Đồ đàn bà đê tiện, dám cắm sừng Trạch Khải!”

Người trước mặt, phải là vô cùng nực .

Cô ta tên là Lâm Loan Loan, con riêng của mẹ kế Lâm Sương Sương, cũng chính là em cùng cha khác mẹ của ả ta.

Một người chẳng liên quan gì đến tôi, mà lúc nào cũng gọi Thẩm Trạch Khải là trai, ngọt như mía lùi.

Là tay sai số một của Lâm Sương Sương.

Ngày thường giúp ta giở trò, bày mưu tính kế, tìm đủ mọi cách kéo Thẩm Trạch Khải rời xa tôi.

Giờ lại gặp ta ở đây, tôi cảm thấy quá xui xẻo!

07

Tôi nhảy xuống khỏi người Tần Tiêu, khoanh tay, lạnh:

“Chị đã gọi rể đi rồi, tôi còn ngốc nghếch ở hôn lễ chờ cái gì nữa?”

Lâm Loan Loan hừ một tiếng:

“Tô Yên, sao nhỏ mọn ?”

“Chị tôi đâu có cố ý, chị ấy chỉ là bị trật chân, không tiện đi lại nên mới nhờ Trạch Khải đưa chị ấy đến bệnh viện thôi.”

“Chị ấy vừa kiểm tra xong liền gọi ngay cho tôi, bảo tôi đến chăm sóc chị ấy, còn dặn không để Trạch Khải chậm trễ hôn lễ!”

“Còn thì sao? Không ngoan ngoãn ở hôn lễ chờ đợi, lại chạy đến đây thân mật với đàn ông khác!”

“Cô có còn coi trọng Trạch Khải không? Cô có nghĩ đến cảm của ấy không?”

Nghe Lâm Loan Loan , tôi ngớ người, rồi không nhịn vỗ tay tại chỗ.

“Người ta có thể tráo đổi trắng đen đến mức này luôn à?”

“Cô không cảm thấy mình quá lố bịch sao?”

“Có cần tôi quỳ xuống tạ ơn hai chị em đã trả lại cho tôi một tên tra nam như Thẩm Trạch Khải không?”

Lâm Loan Loan nghe , có chút đắc ý:

“Không cần quỳ, phải xin lỗi chị tôi!”

“Mẹ của Trạch Khải đã với tôi, đã bôi nhọ ấy và chị tôi ngay trong hôn lễ!”

“Làm gì có chuyện đó chứ? Anh Trạch Khải không phải loại người như !”

“Anh ấy chỉ coi chị tôi như chị dâu! Như một người em mà thôi!”

Nói xong, ta còn định kéo tay tôi.

“Tô Yên, đừng loạn nữa.”

“Chị tôi đã rồi, dù chị ấy đã ly hôn với rể, chị ấy cũng sẽ không đến với Trạch Khải.”

“Cô không cần phải lo lắng rằng chị ấy sẽ tranh giành với đâu.”

Khi những lời này, thái độ của ta chân thành đến mức tôi không phân biệt ta thật sự ngây thơ hay đang giả vờ.

Tôi lạnh:

“Chị và Thẩm Trạch Khải mà không có gì mờ ám, tôi sẽ úp ngược đầu gội đầu!”

Đang cãi nhau hăng say, bỗng nhiên một giọng quen thuộc vang lên từ sau lưng tôi.

“Tô Yên, chẳng phải tôi đã bảo em chờ tôi ở hôn lễ sao? Xong việc với Sương Sương, tôi sẽ quay lại ngay, sao em lại đến tận đây?”

“Làm sao em biết Sương Sương ở bệnh viện này? Em cho người theo dõi tôi?”

“Từ bao giờ em trở nên ngang ngược như ?”

Người ta khi cảm thấy quá mức nực sẽ bật .

Tôi nhạt:

“Tôi? Theo dõi ? Tôi ngang ngược?”

Thẩm Trạch Khải lạnh lùng tôi:

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“Em luôn ghen tị với Sương Sương, luôn nghi ngờ tôi và ấy có gì đó.”

“Nhưng tôi luôn coi ấy là chị dâu, là em của tôi.”

“Bạn của tôi là em, người tôi muốn kết hôn cũng là em!”

“Sao em không hiểu điều đó chứ?”

Tôi thực sự cạn lời.

“Thẩm Trạch Khải, người không hiểu chuyện ở đây là thì có!”

“Thứ nhất, tôi không theo dõi . Tôi bị tai nạn và đưa đến bệnh viện này, tôi cũng không biết và Lâm Sương Sương ở đây.”

“Thứ hai, tôi đã rồi, nếu rời đi, giữa chúng ta coi như chấm dứt! Anh lấy tư cách gì bảo tôi ở hôn lễ chờ ?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...