08
Có lẽ vì trước đây tôi luôn nhẫn nhịn, chiều theo ý ta, nên Thẩm Trạch Khải nghĩ rằng dù ta gì, chỉ cần cúi đầu dỗ dành vài câu, tôi cũng sẽ tha thứ.
Thấy tôi thực sự tức giận, thái độ của ta dịu xuống một chút.
Anh ta tiến lại gần, kéo tay tôi, nhỏ giọng dỗ dành:
“Bà xã, đừng giận nữa.”
“Là sai, không nên bỏ em lại một mình trong lễ cưới.”
“Bây giờ chúng ta quay lại đi, hôn lễ vẫn sẽ diễn ra như kế hoạch, đừng để họ hàng bè chê.”
Anh ta thật sự không biết, hay đang giả vờ không biết?
Chỉ riêng cuộc điện thoại giữa tôi và mẹ ta ngay trong hôn lễ, họ hàng bè chắc đã đến đau bụng rồi.
Nghĩ đến việc ta vẫn còn mặt mũi gọi tôi là bà xã, tôi giơ tay, tát thẳng một cái.
“Gọi ai là bà xã đấy? Tôi không có người chồng như !”
“Thẩm Trạch Khải, nghe rõ đây!”
“Từ hôm nay trở đi, giữa tôi và cắt đứt hoàn toàn!”
“Sau này đừng có lượn lờ trước mặt tôi, nếu không, gặp một lần, tôi đánh một lần!”
Bị tôi tát bất ngờ, ta loạng choạng, suýt nữa xoay một vòng tại chỗ.
Khi ta kịp phản ứng, định giơ tay đánh lại—
“Tô Yên, em dám đánh ?!”
Nhưng đúng lúc bàn tay giơ lên, ánh mắt vô chạm vào Tần Tiêu đứng bên cạnh, ta lập tức co rúm lại, vội vàng rụt tay xuống.
“Tần… Tần ca?”
Tần Tiêu gật đầu, liếc tôi một cái rồi thản nhiên :
“Ban đầu tôi định đến tham dự hôn lễ của cậu và Tô tiểu thư, giữa đường không may đâm vào ấy, nên tôi đưa ấy đến bệnh viện.”
“May mắn là Tô tiểu thư chỉ bị thương nhẹ ngoài da, nếu không, tôi cũng không biết phải giải thích với cậu thế nào.”
Thẩm Trạch Khải lập tức :
“Thì ra là , có vẻ tôi hiểu lầm ấy rồi.”
Rồi quay sang tôi, tỏ vẻ dỗ dành:
“Tô Yên, đừng loạn nữa, Tần ca đang đấy.”
“Em đánh cũng đánh rồi, hẳn là hết giận rồi đúng không?”
“Không tin, em hỏi Sương Sương đi, và ấy thực sự không có gì cả.”
Nghe , Lâm Sương Sương yếu ớt nở một nụ , đôi mắt đong đầy sự dịu dàng, trông đáng thương như thể đang chịu nhiều ấm ức.
“Ừm…”
“Tô tiểu thư, đừng hiểu lầm.”
“Anh Trạch Khải thực sự chỉ coi tôi là chị dâu thôi.”
“Xin đừng vì tôi mà ảnh hưởng đến cảm của hai người.”
Nhìn bộ dạng nhu mì, đoan trang này của ta, tôi chỉ thấy một luồng trà xanh nồng nặc xộc vào mặt.
Thậm chí còn nặng mùi hơn cả em ta.
Tôi lập tức phản bác:
“Không không không, tôi phải cảm ơn đã hoại mối quan hệ này mới đúng!”
“Nhờ có , tôi mới nhận rõ bộ mặt thật của tên tra nam này trước khi cưới!”
“Thẩm Trạch Khải, là kẻ cặn bã mà không tự biết, rõ ràng đã có vợ chưa cưới, vẫn còn mập mờ không rõ với vợ cũ của trai mình!”
“Nếu cưới , sau này tôi chẳng biết sẽ đội bao nhiêu cái sừng nữa!”
Nói xong, tôi mạnh tay đẩy Thẩm Trạch Khải vào lòng Lâm Sương Sương.
“Làm ơn, hai người nhất định phải dính chặt lấy nhau.”
“Đừng bao giờ bước chân vào thị trường hôn nhân nữa, kẻo lại khổ thêm người khác!”
09
Tôi đã rõ ràng như rồi, người có chút liêm sỉ sẽ không tiếp tục dây dưa.
Nhưng tiếc thay, em của Lâm Sương Sương – Lâm Loan Loan, lại là một đứa ngu ngốc.
Nhìn thấy Thẩm Trạch Khải bị tôi đẩy vào lòng chị mình, hai người tứ dựa vào nhau, ta liền xông ra như một quả pháo nhỏ.
“Anh Trạch Khải! Đừng để con đàn bà này lừa !”
“Cô ta đã phản bội từ lâu, ở bên người đàn ông khác rồi!”
“Vừa nãy, tôi tận mắt thấy gã đàn ông kia bế ta ra khỏi thang máy, ta còn tựa vào người ta, sờ cơ bụng của ta nữa!”
“Nhìn thế nào cũng không giống người xa lạ!”
“Anh có cho người lạ sờ cơ bụng của mình không?”
Lời của Lâm Loan Loan khiến tất cả mọi người tại hiện trường sững sờ.
Tần Tiêu thì vẫn ung dung như cũ, vẻ mặt chẳng có chút thay đổi, như thể dù trời có sập xuống cũng chẳng liên quan đến ta.
Thẩm Trạch Khải thì vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, ánh mắt liên tục quét qua tôi và Tần Tiêu.
Lâm Sương Sương thì cố kéo tay em mình, ra sức ngăn ta tiếp.
“Loan Loan, đừng bậy!”
“Đó là tổng giám đốc Tần, thân của Trạch Khải, chủ tịch tập đoàn Tần thị!”
“Sao có thể liên quan gì đến Tô tiểu thư chứ?”
“Phải không, tổng giám đốc Tần?”
Cô ta vốn nghĩ rằng Tần Tiêu sẽ thuận nước đẩy thuyền, giúp ta vạch trần tôi.
Nhưng không ngờ, Tần Tiêu lại một câu đầy ẩn ý:
“Trước đây, khi còn đi học, Trạch Khải có dẫn ấy đến dự vài buổi tụ tập, cũng từng gặp qua vài lần, không thể là hoàn toàn không quen.”
Khoan đã, trai này đang cái gì ?
Người ta đang hỏi ta có để tôi sờ cơ bụng không.
Vậy mà ta chỉ trả lời chúng tôi không xa lạ?
Theo cách này, chẳng phải có nghĩa là tôi và ta thân thiết?
Tức là, ngầm thừa nhận tôi đã sờ cơ bụng của ta!!!
Tôi đang muốn chia tay mà!
Anh ta , chẳng phải khiến tôi thành người có lỗi sao?
Tôi lập tức phủ nhận.
“Lâm Loan Loan! Đừng có vu oan giá họa!”
“Tôi sao có thể tùy tiện sờ cơ bụng người khác? Tôi còn chẳng biết cơ bụng tám múi là như thế nào!”
Sau đó tôi quay sang Thẩm Trạch Khải, mạnh mẽ phản bác:
“Anh xem! Tôi có phải kiểu người ham mê cơ bụng không?”
“Anh còn chẳng có nổi một múi nào, mà tôi vẫn suốt bảy năm, không rời không bỏ!”
“Nếu tôi thực sự mê cơ bụng, thì ngay từ khi cao 1m78 đi giày độn bảo là 1m85, tôi đã chia tay rồi!”
Nghe , sắc mặt của Thẩm Trạch Khải lập tức thay đổi, vội vàng bịt miệng tôi lại.
“Đúng đúng đúng!”
“Loan Loan, đừng linh tinh! Tô Yên không phải loại người nông cạn như !”
“Cô ấy chỉ vì quá nên mới trở nên như thế này!”
“Tần ca là người thế nào, sao có thể để mắt đến ấy chứ?”
“Nếu em còn lung tung nữa, không chỉ Tần ca tức giận, mà cũng sẽ giận đó!”
Lâm Loan Loan bị ta mắng, uất ức dậm chân.
“Anh Trạch Khải! Em không có dối!”
“Người đàn bà này thực sự đã phản bội !”
Thẩm Trạch Khải là người rất sĩ diện.
Anh ta có thể trăng hoa bên ngoài, tuyệt đối không cho phép tôi bất cứ điều gì có lỗi với ta.
Vậy nên, ta lập tức cắt ngang lời ta.
“Không thể nào! Tôi không tin!”
“Tô Yên tôi như , sao có thể ở bên người khác sau lưng tôi?”
“Nếu em còn tiếp tục vu khống vợ sắp cưới của , sẽ giận thật đấy!”
Thấy , Lâm Sương Sương vội vàng thay mặt em mình xin lỗi.
“Trạch Khải, đừng giận, em tôi không cố ý đâu.”
Nhìn ba người bọn họ diễn trò, tôi không nhịn trợn mắt, chửi thẳng một câu:
“Thần kinh!”
Rồi xoay người bỏ đi.
10
Ra đến bên ngoài, tôi mới nhận ra mình không mang giày.
Bàn chân giẫm phải đá sỏi, tôi nhấc một chân lên, đứng bằng một chân còn lại, ngay giữa đường vừa nhăn nhó vừa móc đá ra.
Có lẽ vì trước đó bị tai nạn, lại vừa cãi nhau với Thẩm Trạch Khải nên tôi hơi thiếu oxy.
Cố gắng một lúc, tôi bỗng thấy mắt tối sầm.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay đỡ lấy tôi.
“Tô tiểu thư, chẳng phải tôi đã bảo em không đi chân trần sao?”
“Giẫm phải đá à? Có bị thương không?”
Nói xong, ta cúi xuống, dùng bàn tay mạnh mẽ ấm áp của mình nắm lấy cổ chân tôi, kiểm tra lòng bàn chân tôi xem có bị thương không.
Sợ bị tên ngốc Thẩm Trạch Khải thấy, tôi vội vàng kéo ta đứng dậy.
“Anh gì ?”
“Mau đứng lên, nhỡ bị người khác thấy lại hiểu lầm thì sao?”
Tần Tiêu điềm nhiên đáp:
“Tô tiểu thư, tôi chỉ đang quan tâm đến vết thương của em thôi.”
“Đừng quên, em vẫn đang là một bệnh nhân.”
Tôi giơ tay lên, chỉ vào mấy vết trầy xước nhỏ trên cánh tay mình.
“Anh đến mấy vết này á?”
“Vậy tôi thật sự phải cảm ơn đã đưa tôi đến bệnh viện, còn tận chuẩn bị phòng bệnh cho tôi.”
“Nếu đến muộn chút nữa, chắc vết thương đã tự lành rồi!”
“Nhưng mà, tôi vẫn phải cảm ơn !”
Tần Tiêu ngẩn ra: “Cảm ơn tôi? Vì chuyện gì?”
Tôi :
“Cảm ơn xe của đã đâm tôi, giúp tôi tỉnh ngộ hoàn toàn.”
“Lúc đâm tôi, tôi đang định bắt xe đuổi theo Thẩm Trạch Khải.”
“Nếu không phải vì ngất xỉu và bị đưa vào bệnh viện, có khi bây giờ tôi vẫn đang một con chó chạy theo ta!”
“Tần tiên sinh đối với tôi, đúng là ân nhân tái sinh!”
“Lần sau có cơ hội, nhất định mời một bữa!”
Nói xong, tôi chắp tay hành lễ với ta, rồi nhấc váy xoay người bỏ đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, tôi cảm giác chiếc váy cưới vốn đã bị hành hạ đến mức như giẻ lau của mình bị ai đó giẫm lên.
Tôi quay đầu lại, thấy Tần Tiêu khoanh tay đứng đó, đôi bốt da cừu non Ý cao cấp của ta đang giẫm lên váy cưới của tôi.
Tôi híp mắt:
“Tần tiên sinh, thế này là quá đáng rồi đấy!”
“Tôi biết chiếc váy này trông có vẻ rách nát, nó là hàng thiết kế thủ công của thương hiệu nổi tiếng nước ngoài, tốn của tôi cả vài triệu đó!”
“Anh giẫm thêm một cái nữa, tôi sẽ giận thật đấy!”
Nghe , Tần Tiêu lập tức thu chân lại.
“Xin lỗi.”
“Nhưng mà, là Tô tiểu thư tự muốn mời tôi ăn cơm đấy nhé.”
“Tôi vốn bụng rỗng đến dự đám cưới của em để ăn một bữa no nê.”
“Giờ hôn lễ hủy rồi, cơm cũng không có mà ăn.”
“Tô tiểu thư có phải nên giữ lời, không thể để ân nhân tái sinh của mình phải đói bụng ra về đúng không?”
Tôi chằm chằm vào đôi mắt xám khói sâu thẳm của ta một lúc, xác định rằng ta không , rồi bật .
“Hóa ra là muốn lừa tôi một bữa cơm à! Tôi còn tưởng trúng tôi, muốn hẹn hò với tôi cơ!”
Tần Tiêu: “…”
Bạn thấy sao?