Tôi tiếp tục:
“Mẹ, hình như bà quên mất một chuyện. Tôi bây giờ là vợ của Thẩm Triệt, là thiếu phu nhân nhà họ Thẩm. Chuyện của nhà họ Tô, không liên quan đến tôi nữa.”
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy.
Vừa đặt điện thoại xuống, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Thẩm Triệt ngồi trên xe lăn, trợ lý đưa vào.
Anh vẫn là dáng vẻ lạnh băng như cũ: “Tỉnh rồi?”
Tôi khẽ “ừ” một tiếng.
Anh ra hiệu bảo trợ lý đặt bữa sáng lên bàn, rồi phẩy tay cho tất cả lui ra.
Trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Bầu không khí hơi ngưng trệ.
【Cô ấy vừa gọi điện cho ai ? Người nhà họ Tô sao?】
【Nghe giọng ấy, hình như là cãi nhau. Có phải nhà họ Tô lại bắt nạt ấy không?】
【Lũ ngu xuẩn, thật sự nghĩ vợ của tôi – Thẩm Triệt – là thứ để chúng tùy tiện chèn ép sao?】
Anh lẩm bẩm mắng trong lòng, còn ngoài miệng thì :
“Trên bàn có một tấm thẻ, không cần mật khẩu, cứ thoải mái dùng.”
Tôi , bỗng hỏi:
“Nếu nhà họ Tô tìm đến , bảo vì Tô Dao mà ly hôn với tôi, sẽ đồng ý sao?”
4
Động tác của Thẩm Triệt khựng lại, ngẩng mắt tôi, ánh sắc bén như dao.
【Ý ấy là gì? Đang thử tôi? Hay thật sự muốn ly hôn?】
【Tôi vừa mới lừa vợ vào tay, sao có thể để ấy đi!】
Trong lòng báo ầm ầm, ngoài mặt lại khẽ khinh miệt, giọng đầy mỉa mai:
“Tô Niệm, cũng quá coi trọng bản thân rồi. Cửa nhà họ Thẩm đâu phải chỗ muốn vào thì vào, muốn đi thì đi.”
“Cô tốt nhất nên ngoan ngoãn giữ phận, đừng có nghĩ mưu toan gì cả. Nếu không, tôi không ngại cho biết thế nào là sống không bằng chết.”
Anh thì độc ác, tôi lại chẳng sợ chút nào.
Bởi vì trong lòng đang gào thét:
【Đúng, chính là thế! Dọa ấy! Hù ấy! Để ấy không dám rời bỏ tôi!】
【Tôi đúng là thiên tài.】
Tôi cúi đầu, ra vẻ sợ hãi, nhỏ giọng :
“Tôi biết rồi.”
【Quả nhiên ấy sợ rồi. Haizz, không lẽ tôi hơi nặng quá? Có vợ hoảng sợ không?】
【Thôi kệ, lát nữa bảo trợ lý đi mua ít đồ ấy thích để dỗ. Cô ấy thích gì nhỉ? Trong hồ sơ nhà họ Tô đưa có viết… à, đúng rồi, túi và trang sức phiên bản giới hạn.】
Tôi cố nén , lặng lẽ ăn sáng.
Phải công nhận, đầu bếp nhà họ Thẩm nấu thật sự rất ngon.
Ăn xong, tôi đang định lên lầu thì điện thoại Tô Dao gọi đến.
Cô ta đúng là nhịn giỏi, đến giờ mới liên lạc.
Trong điện thoại, giọng ta dịu dàng, quan tâm:
“Chị, chị ổn chứ? Ở nhà họ Thẩm có quen không? Anh rể… ấy đối xử với chị thế nào?”
Tôi tựa vào sofa, lười biếng đáp:
“Cũng tốt lắm, ấy rất thương tôi.”
Đầu dây bên kia rõ ràng nghẹn một chút.
【Thương ta? Thẩm Triệt cái kẻ tàn phế đó mà biết thương người? Tô Niệm con tiện nhân này, chỉ biết khoác lác!】
Ồ, thì ra tôi không chỉ nghe tiếng lòng của Thẩm Triệt, mà chỉ cần khoảng cách đủ gần, hoặc qua điện thoại, tôi cũng có thể nghe tiếng lòng của người khác.
Phát hiện này khiến tâm trạng tôi càng thoải mái.
Rất nhanh, Tô Dao điều chỉnh cảm , dùng giọng điệu vừa ấm ức vừa rộng lượng :
“Chị đừng hiểu lầm, em không có ý gì khác. Em chỉ lo cho chị thôi. Em biết chị gả đi là bị ép buộc, trong lòng chắc chắn không vui. Mẹ cũng , chỉ là miệng độc lòng mềm, chị đừng để bụng.”
“Chị à, chiều nay em hẹn đi dạo phố, chị có muốn đi cùng không? Lâu rồi chị em mình chưa gặp.”
Mắt tôi khẽ đảo, liền đồng ý:
“Được thôi.”
Cúp máy xong, tôi thấy Thẩm Triệt từ thư phòng đi ra, gương mặt âm trầm tôi.
【Tô Dao? Cô ta tìm Tô Niệm gì?】
【Hai người phụ nữ này mà tụ lại, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp. Không , tôi phải đi theo xem mới .】
Tôi giả vờ không thấy, tự mình lên lầu thay đồ.
Tôi chọn một chiếc váy đen đơn giản, trang điểm nhẹ, cầm theo tấm thẻ đen mà Thẩm Triệt đưa, rồi ra ngoài.
Tài xế đưa tôi đến trung tâm thương mại đã hẹn.
Tô Dao cùng hai tiểu thư nhà giàu ta đã ngồi trong quán cà phê chờ sẵn.
Thấy tôi bước vào, họ lập tức hồ hởi đón chào.
“Niệm Niệm, cuối cùng chị cũng đến rồi!”
“Wow, hôm nay chị xinh quá! Xem ra thiếu phu nhân nhà họ Thẩm sung sướng thật đấy!”
Tô Dao thân mật khoác tay tôi, dẫn tôi ngồi xuống, ánh mắt không ngừng dò xét. Khi trông thấy tấm thẻ đen trong tay tôi, đáy mắt ta lóe lên một tia ghen tỵ.
【Lại là thẻ đen toàn cầu… Thẩm Triệt đối xử với ta rộng rãi đến thế sao?】
Sau vài câu khách sáo, Tô Dao cuối cùng đi vào chủ đề.
“Chị, thật ra hôm nay em hẹn chị ra đây là muốn xin lỗi. Tất cả là do em không tốt. Nếu không phải em trở về, chị cũng không cần phải…” – đến đây, mắt đỏ hoe.
Hai bên cạnh lập tức phụ họa:
“Dao Dao, cậu hiền quá! Sao lại trách cậu . Nếu trách thì chỉ trách có người chiếm vị trí vốn không thuộc về mình suốt hai mươi năm, giờ trả lại chỗ cũ thì cũng là lẽ thường.”
“Đúng thế, gả vào nhà họ Thẩm, chẳng qua là may mắn leo cao thôi. Nếu không phải đại thiếu gia nhà họ Thẩm tàn phế, gì đến lượt ta.”
Chúng một kẻ xướng một kẻ họa, từng câu từng chữ đều nhằm vào tôi.
Tôi thong thả nhấp một ngụm cà phê, chẳng buồn đáp lời.
5
Tô Dao thấy tôi không mắc mồi, liền đổi một gương mặt khác, lấy từ trong túi ra một tờ chi phiếu, đẩy đến trước mặt tôi.
“Chị, đây là năm trăm ngàn. Em biết chị chịu nhiều ấm ức, số tiền này chị cầm lấy, mua vài thứ chị thích. Mật mã là sinh nhật của chị.”
Tôi tờ chi phiếu ấy, khẽ .
“Ngày sinh của tôi?” – tôi hỏi – “Cô dùng sinh nhật của tôi mật mã, đã hỏi qua ý tôi chưa?”
Sắc mặt Tô Dao lập tức tái nhợt.
Quán cà phê lặng đi mấy giây.
Hai tiểu thư của ta liếc nhau, rõ ràng không ngờ tôi lại thẳng thừng như .
【Ý ta là gì? Chỉ là ngày sinh thôi, dựa vào đâu mà hống hách như ?】
Bạn thấy sao?