Em trai cau mày nâng tà váy cưới.
Lúc này tôi mới phát hiện rượu đã bẩn một mảng lớn trên váy cưới của em dâu.
Đây là chiếc váy mà ấy đã tỉ mỉ chọn lựa rất lâu trước khi cưới.
Tôi lập tức cảm thấy áy náy.
Nhưng em dâu vẫn mỉm dịu dàng.
“Không sao đâu, hôm nay là đám cưới của bọn em mà, sao có thể để cả dâu rể đều vắng mặt , em tự đi thay là rồi.”
Tôi vội vàng đề nghị đi cùng, em dâu lại lắc đầu.
“Chị chắc là thật sự say rồi, cứ ngồi đây nghỉ ngơi đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì em cũng khó giải thích với ba mẹ lắm.”
Nghe ấy chuyện đầy thông cảm, tôi lại cảm vô cùng.
Ngồi một mình tại chỗ, tôi bắt đầu tự kiểm điểm vì hành thất lễ vừa rồi.
Nhưng vừa liếc mắt sang, tôi chợt phát hiện không biết từ khi nào ba tôi đã rời khỏi đại sảnh.
Một linh cảm bất an ập đến.
Tôi vội đứng dậy đi tìm, đến lối cầu thang thì đụng phải ba tôi đang hớt hải chạy xuống.
“Ba, ba vừa đi đâu ?”
Ông lau mồ hôi trán, luống cuống xoa tay.
“Ba mắc tiểu, đi tìm nhà vệ sinh thôi.”
Tôi bán tín bán nghi, theo bản năng liếc mắt lên lầu.
Nhưng ba tôi đã khoác tay tôi kéo đi.
“Về thôi con, nhà trai mà cứ vắng mặt thì người ta sẽ bàn ra tán vào đấy.”
Tôi đành đi theo ông, lúc đến gần cửa đại sảnh, không hiểu sao quay đầu lại, lướt qua thấy một vạt váy trắng tinh vừa lướt qua góc cầu thang.
Tối đó, đúng như đã hứa, tôi nấu một bàn tiệc lớn tại nhà để xin lỗi em dâu.
Để chắc chắn, tôi lấy cớ giúp ba treo áo khoác, lén lấy lọ thốt ngủ trong túi ông, âm thầm thay toàn bộ viên thốt bằng kẹo màu giống hệt.
Sau khi đặt lại lọ thốt vào chỗ cũ, tôi vô thức sang ba.
Ông đang chăm đánh cờ với em trai, vẻ mặt không hề có gì bất thường.
Tôi cuối cùng cũng có thể thở phào.
Bữa cơm tối diễn ra trong không khí vui vẻ, ấm áp.
Các món ăn không có vị ngọt lạ thường.
Em dâu cũng không có thêm những lời kỳ lạ nào trong lòng.
Tôi dần dần thả lỏng.
Thế khi tiễn họ về lại xảy ra chuyện bất thường.
Đến dưới chung cư của em trai, ba tôi chủ đề nghị lên cùng con.
“Ba có vài lời muốn riêng với con trai, con đưa mẹ về trước đi, lát ba tự gọi xe về.”
Ba tôi dặn dò mẹ tôi xong, liền vẫy tay với tôi, “Con đi đường cẩn thận, tối nay đừng về căn hộ của con, ở nhà chơi với mẹ một chút.”
Đáng lẽ đây chỉ là một câu rất bình thường, Nhưng nghĩ đến những gì em dâu chiều nay, Tim tôi lập tức réo chuông báo .
3
“Ba à, có chuyện gì thì để mai hãy , đừng phiền vợ chồng em con nghỉ ngơi, Dù sao tối nay cũng là đêm tân hôn của họ mà.”
Tôi không còn nghe lời ông như thường lệ nữa.
Không biết có phải ảo giác không, Lúc tôi vừa dứt lời, ba tôi bỗng nở một nụ âm hiểm.
Nhưng khi tôi kỹ lại, Ông đã trở về vẻ bình thường.
Ngược lại, em trai tôi lại tỏ ra chẳng mấy để tâm.
“Ba con tính thẳng đó, Tối nay mà không cho ông xong chuyện thì chắc ông ngủ không yên đâu.
Chị đừng lo, lát nữa em sẽ gọi xe cho ba về.”
“Không !”
Tim tôi đập thình thịch, đầu óc quay cuồng, Tôi cố nghĩ ra lý do hợp lý để đưa ba rời đi.
Nhưng não tôi lại trống rỗng, lắp bắp mãi vẫn không tìm cái cớ.
Lúc này chính ba tôi chủ mở cửa xe.
“Thôi rồi, chị con không yên tâm, Ngày mai con đưa Duệ Duệ về nhà ăn cơm là .”
Lúc đó tôi mới nhận ra, lưng mình không biết từ lúc nào đã ướt đẫm mồ hôi, Gió lạnh đêm thổi tới, khiến tôi rùng mình run rẩy.
Em trai tôi rõ ràng đã thấy tôi khác lạ, Không dám chậm trễ, vội vàng chào tạm biệt.
“Vậy chị về tới nơi nhớ nhắn cho em biết nhé.”
Đợi đến khi ba tôi ngồi hẳn vào trong xe, tôi mới dần lấy lại cảm giác, Khởi xe trở lại.
Thế , tôi còn chưa kịp thở phào, Tiếng lòng của em dâu đã xuyên qua cửa kính truyền đến.
“Chẳng lẽ Lâm Nhược Đồng đã phát hiện âm mưu của lão súc sinh rồi?”
Tim tôi lập tức nhảy lên tận cổ họng.
Một cơn thôi thúc muốn xuống xe, hết mọi chuyện với ấy ngay lúc này khiến tôi gần như đưa tay mở cửa xe.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lời tiếp theo của ấy lại kéo tôi rơi xuống vực sâu:
“Vậy thì đúng là ngu ngốc rồi, Nếu tôi nhận ra thì lão súc sinh đó chắc chắn cũng đã biết rồi.”
“Cô ta sẽ không sống bao lâu nữa đâu.”
Ý ta là gì?
Chẳng lẽ ấy đang , ba tôi sẽ tôi để diệt khẩu?
Bạn thấy sao?