Cô Dâu Mê Tiền [...] – Chương 7

Tôi giơ tay ngăn ba, chậm rãi lấy từ túi ra một chiếc thẻ đen, giơ trước mặt hắn:

“Nhận ra cái này không?”

Đồng tử Cố Cảnh Diễn co lại.

Xem ra hắn chưa mù hẳn – vì hắn nhận ra ngay đây là chiếc thẻ đen giới hạn toàn cầu, không giới hạn hạn mức, mà cả thành phố Hải Thị chỉ có vài người sở hữu.

Tô Dĩnh Ân lại khẩy:

“Thẻ giả thì ai chẳng ? Trên mạng 50 tệ một cái là có!”

Tôi lười đôi co, gọi ngay cho ngân hàng, bật loa ngoài:

“Cho tôi tra số dư hiện tại của thẻ này.”

Giọng máy trả lời tự vang lên rõ mồn một:

“Tài khoản của quý khách hiện có số dư: 280 triệu nhân dân tệ.”

Cả căn phòng lặng như tờ.

Sắc mặt Cố Cảnh Diễn tái nhợt như tờ giấy.

Tô Dĩnh Ân vẫn không chịu bỏ cuộc, gào lên:

“Chắc chắn là giả! Chắc là ta chuẩn bị sẵn đoạn ghi âm rồi! Mọi người đừng để bị lừa!”

Chủ tịch Lâm thở dài, lấy điện thoại ra, mở album ảnh – là ảnh hai gia đình chúng tôi du lịch ở Maldives năm ngoái.

Ông cố phóng to hình chiếc du thuyền xa hoa đằng sau có ghi rõ chữ “Tập đoàn Tần thị .

Chủ tịch Lâm liếc Tô Dĩnh Ân, hỏi nhẹ:

“Cô định , ảnh này cũng là photoshop luôn à?”

Có người như Chủ tịch Lâm lên tiếng xác minh, Cố Cảnh Diễn run môi, đứng im không nên lời.

Hiển nhiên, hắn không thể chấp nhận sự thật này.

Tô Dĩnh Ân thì níu tay hắn, thì thầm đầy cay độc:

“Cố tổng, đừng bị ta lừa! Loại phụ nữ mưu mô như thế không đáng tin đâu! Biết đâu… cả Chủ tịch Lâm cũng từng bị ta quyến rũ rồi ấy chứ!”

Cố Cảnh Diễn nghe thì quay phắt sang Lâm Chấn Quốc, hoảng hốt hét lên:

“Chủ tịch Lâm Ngài đừng để bọn họ lừa! Con nhỏ này rõ ràng là đồ lừa đảo!”

“Còn cái ông kia, giống đại gia số một thủ đô á? Chắc chắn là diễn viên ta về diễn trò!”

“Tôi biết rất rõ nhà họ Tần – người nhà ta chỉ là nông dân chất phác, sao có thể là đại gia ?”

“Có đại gia nào lại để con mình từ bé đã chịu khổ, sống ở quê hẻo lánh? Đúng là rảnh rỗi quá hóa điên!”

“Chỉ cần ngài đừng bênh ta nữa, tôi cam đoan sẽ không với vợ ngài chuyện… ngài nuôi bồ nhí trẻ tuổi!”

Lâm Chấn Quốc hắn như thằng ngốc, lại rút điện thoại, lật ra một bức ảnh, dí thẳng vào mặt hắn.

Trong ảnh là ảnh đại gia đình hai bên chụp chung ở Maldives. Tôi đứng ở giữa, khoác tay cả ba tôi lẫn Lâm.

Giọng lạnh như băng:

“Cố Cảnh Diễn, mày dám gọi cháu tao là kẻ lừa đảo, còn dám vu khống tao có bồ nhí? Mày không sợ chết à?”

Cố Cảnh Diễn thấy chiêu dọa dẫm không ăn thua, bỗng quỵ sụp xuống đất như bị rút cạn sức lực.

Tô Dĩnh Ân vẫn cố gắng vẫy vùng:

“Không thể nào… Rõ ràng Đường Tri Chi nghèo rớt mồng tơi cơ mà…”

Tôi bước đến trước mặt ta, mỉm nhẹ nhàng:

“Cô biết tại sao tôi hay ăn cơm combo không?”

Cô ta theo phản xạ lắc đầu.

Tôi nhàn nhã đáp:

“Vì ba tôi bảo, người trẻ thì nên học cách trải nghiệm cuộc sống. Nên tiền sinh hoạt của tôi bị giới hạn mỗi tháng 1000 tệ. Nhưng thẻ đen của tôi, bất cứ lúc nào cũng có thể quẹt một lúc cả chục tỷ.”

“Tôi không uống trà sữa không phải vì tiếc tiền, mà vì tôi tự giác – tôi không thích uống.”

“Còn mấy món ‘hàng chợ’ coi thường…”

Tôi kéo nhẹ áo phông đang mặc:

“Chiếc này là hàng thiết kế riêng từ Ý, do ba tôi đặt của nhà thiết kế cao cấp. Một cái giá 80 nghìn.”

“Cái gọi là ‘áo bạc màu vì giặt’ thật ra là kỹ thuật xử lý vải cổ điển. Cô ngay cả thế mà cũng không biết, mà dám trợ lý tổng giám đốc à?”

8

Tô Dĩnh Ân mặt cắt không còn giọt máu.

Còn trong livestream, bình luận đang phát cuồng:

【Trời má ơi! Hóa ra là tiểu thư nhà tài phiệt đang trải nghiệm cuộc sống thật hả?!】

【Cố chó ngu rồi, lần này đá trúng tấm thép titan!】

【Huhu người ta ăn cơm combo là trải nghiệm, còn tôi ăn là để sống sót qua ngày!】

【Ai nãy chửi chị Tần là đào mỏ đâu? Mau ra xin lỗi đi! Nhà người ta mà tiện tay vỡ cái bình là mất cả trăm tỷ đó!】

Tôi phớt lờ những lời “quay xe” trong phần bình luận, bước đến trước mặt Cố Cảnh Diễn, bình thản :

“Về việc tôi sống ở quê, đơn giản là vì ba mẹ tôi không muốn tôi gặp lại cảnh bị bắt cóc suýt mất mạng. Thế thôi.”

Nghe xong, đồng tử Cố Cảnh Diễn co rút dữ dội, đôi mắt mở to không tin nổi:

“Cô… thật sự là con của đại gia số một thủ đô sao?”

“Còn ông ấy… cũng không phải diễn viên? Mà chính là người thật?”

Ánh mắt hắn liên tục đảo qua lại giữa tôi và ba tôi, khuôn mặt trắng bệch từng chút một.

Tôi và ba chỉ lạnh lùng hắn như đang một thằng hề.

Chú Lâm thở dài, mắng thẳng:

“Cố Cảnh Diễn, tự tự chịu thôi. Nghĩ nhà họ Cố tụi bây sao mà bỗng chốc giàu lên ? Cứ tưởng là giỏi giang lắm hả?”

“Chẳng qua là nhà họ Tần thấy ông nội mày từng cứu mạng, nên mới âm thầm hỗ trợ bao nhiêu năm nay thôi!”

Nghe sự thật này, Cố Cảnh Diễn hoàn toàn sụp đổ, quỳ rạp dưới chân ba tôi, bò đến nức nở:

“Chú Tần! Cháu sai rồi! Cháu thật sự sai rồi! Xin cho cháu một cơ hội nữa…”

Ba tôi cúi xuống, ánh mắt lạnh như thép:

“Cơ hội?”

“Lúc mày bắt nạt con tao trước cả triệu người đang xem livestream, mày có cho nó cơ hội nào không?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...