2
“Tất nhiên, chị cũng không Lý Hiểu Đường là người xấu hay tư tưởng có vấn đề gì, con người phải lâu dài mới biết. Nhưng hành vi vừa rồi của ấy rõ ràng không ổn, nên chị mới phản ứng mạnh như .”
Tần Dương gật đầu:
“Chị, em hiểu rồi, chị yên tâm, em biết mình đang gì.”
Thấy thái độ nó rõ ràng, chúng tôi cũng không thêm, coi như khép lại vụ việc khó chịu này.
Không lâu sau, tôi nhận lời mời kết từ Lý Hiểu Đường.
Vừa đồng ý xong, ta lập tức nhắn tin:
“Chị, nghe Tần Dương chị ở công ty nước ngoài, chắc lương cao lắm nhỉ?”
Vừa mở miệng đã hỏi chuyện tiền nong, tôi lập tức thấy khó chịu.
Thằng em tôi rốt cuộc kiếm đâu ra kiểu mở miệng ngậm miệng đều là “tiền”?
Tôi chỉ nhàn nhạt trả lời:
“Cũng tạm thôi.”
Ai ngờ ngay sau đó, ta “cạch cạch cạch” gửi liền mấy đường link mua sắm online.
Tôi liếc qua toàn là mỹ phẩm.
“Chị ơi, hôm qua là sinh nhật em, chị có thể thanh toán giúp em mấy món này coi như quà sinh nhật không? Cảm ơn chị nha!”
Nhìn mấy dòng chữ đầy tự tin đó, tôi bật .
Con bé này đến để chọc à?
Tôi chụp màn hình đoạn chat gửi cho Tần Dương, rồi gõ:
“Bạn em còn bao nhiêu bất ngờ mà chị chưa biết nữa?”
Rất nhanh, Tần Dương trả lời:
“Chị kệ ấy đi, hôm qua em cũng đã tặng quà rồi.”
“Nhà ấy không tốt, ba mẹ trọng nam khinh nữ, nên tính cách hơi thiếu thương, muốn quan tâm. Nhưng thật ra ấy không xấu đâu.”
Nó thế rồi, tôi còn biết gì nữa.
Tuy tôi không đồng với cái kiểu “thiếu thương” là có quyền đòi tiền và quà của người khác, cũng không cằn nhằn thêm, dù sao hai đứa nó đang đương mặn nồng, tôi cũng chẳng muốn Tần Dương cụt hứng.
Vì , tôi chọn một cây son rẻ nhất trong đống link kia rồi thanh toán.
“Hiểu Đường, coi như đây là quà sinh nhật muộn nhé.”
Cô ta lập tức trả lời:
“Ủa? Chỉ có mỗi cây son này thôi á?”
“Chứ không thì gì nữa?”
Lý Hiểu Đường gửi một sticker giận dữ:
“Em tưởng chị lương cao, sẽ mua hết cho em chứ.”
Đến đây thì tôi thực sự bực. Đây không phải thiếu thương, mà là thiếu não thì đúng hơn.
“Em nghĩ nhiều quá rồi, ngủ sớm đi.”
Cô ta vẫn lì lợm nhắn tiếp:
“Chị ơi, mua luôn đi mà. Em thích lắm không có tiền, tội nghiệp quá.”
Tôi đảo mắt, bình thản gõ:
“Không có tiền thì đi xin mẹ em.”
Lúc này, ta mới chịu im.
Nhưng chỉ một lúc sau, tôi thấy ta đăng trạng thái:
“Đúng là trong phim có mấy bà chị chồng độc miệng thế nào thì ngoài đời cũng y hệt . Thật đau lòng!”
Tôi mà giật giật khóe mắt, trong lòng chửi thầm: Tao đau lòng cái đầu mày ấy!
Đến đây thì tôi hiểu rồi, con nhỏ này đúng là một đứa thích chuyện.
Tôi lập tức vào ứng dụng mua sắm, nhấn hoàn tiền.
Tần Dương đúng là bị ma nhập rồi, ở đâu vớ cái loại này trời?
Hôm sau, tôi nhận điện thoại của Tần Dương:
“Chị, hôm qua chị với Hiểu Đường hiểu lầm nhau à?”
Tôi chẳng khách khí gì mà thẳng:
“Tần Dương, em không chỉ thiếu thương đâu, mà não cũng thiếu dây nữa. Chị đã nể mặt em tặng cho một cây son rồi, thế mà còn không biết đủ, còn đòi mấy thứ cộng lại cả mấy chục triệu, tiền của chị là gió thổi tới chắc? Cô ta mở miệng ra mà không thấy ngại à?”
Tần Dương vội vàng xin lỗi:
“Chị đừng giận, em rồi mà, tính ấy bình thường vốn thế. Em thay ấy xin lỗi chị, chị đừng chấp với ấy không?”
“Hiểu Đường là khó chịu cả đêm, khóc cả tối đó chị. Cô ấy nhạy cảm, nhiều lúc ấy gì chị cứ mặc kệ đi, đừng để bụng nhé?”
Tần Dương hết lời dỗ dành, tôi nghe càng lúc càng tức.
“Tần Dương, em có bênh thì cũng có lý một chút. Nghe giọng điệu này cứ như chị khó ta . Em thử xem cái ta đăng lên trang cá nhân kìa, con bé ham vật chất thì thôi đi, không vừa lòng là quay sang xấu người khác, ai chiều nổi cái tính đó?”
“Chị đừng nóng mà, từ từ . Chị bảo trang cá nhân nào? Em có thấy gì đâu?”
Tôi thật sự bất lực, hận sắt không thành thép:
“Chị thật, em mù rồi.”
Nhưng lúc tôi mở lại trang cá nhân của Lý Hiểu Đường thì dòng trạng thái đó đã bị xóa.
“Đấy, có thấy gì đâu mà.”
Tần Dương còn đang giải thích.
Bạn thấy sao?