3
“Thôi rồi, chị không nữa. Em cũng biết tính chị rồi, trước giờ chị nhịn là vì em là em trai chị. Lần sau coi chừng em cho cẩn thận. Nếu còn kiểu trơ trẽn tới chuyện với chị nữa thì chị không nhịn đâu đấy.”
Tính tôi nóng nảy không phải mới ngày một ngày hai, mà là trời sinh. Tần Dương từ nhỏ bị tôi dạy dỗ bằng nắm , hiểu rõ nhất.
Cho nên nó cũng sợ:
“Biết rồi, chị ơi, chị yên tâm.”
Chắc Tần Dương đã gì đó với Lý Hiểu Đường, nên mấy hôm sau ta không còn tìm tôi nữa.
Đến thứ Sáu, Tần Dương thứ Bảy sẽ dẫn Lý Hiểu Đường về nhà ăn cơm.
Nhìn dáng vẻ này thì chắc nó quyết tâm định tiến xa với ta.
Tuy cả nhà tôi ai cũng có chút khó chịu với người của nó, thấy Tần Dương đang hứng khởi thế, chúng tôi cũng không gì thêm.
Sợ rằng càng cản lại càng khiến nó phản nghịch, quay sang chống đối.
Theo tôi thấy, với kiểu người như Lý Hiểu Đường, sớm muộn gì cũng không đi xa với Tần Dương.
Chuyện cảm này, cứ để chính nó nếm trải cho đủ vị, kẻo sau này lại trách chúng tôi.
Thế là sáng thứ Bảy, tôi cũng mua một đống hoa quả bánh kẹo đem về.
“Ố, hôm nay chuẩn bị thịnh soạn thế? Con ruột về nhà chị còn chưa thấy mẹ chịu khó thế này nha.”
Tôi bàn bếp đầy đồ ăn, trêu mẹ.
“Lần đầu tiên người ta đến nhà, chuẩn bị chu đáo chút, vừa người ta vui mà nhà mình cũng giữ thể diện chứ.”
Mẹ cúi đầu bận rộn, giọng dịu dàng đáp.
Tôi khẽ, rửa tay xong thì bắt đầu dọn dẹp hải sản.
Khoảng hơn 5 giờ, Tần Dương dắt người về.
“Ba, mẹ, chị, đây là Lý Hiểu Đường.”
Tần Dương hớn hở giới thiệu.
Tôi bình tĩnh quan sát, Lý Hiểu Đường người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc cũng tươm tất.
Có điều, từ lúc bước vào nhà, ánh mắt ta đảo khắp nơi, rõ ràng là đang soi xét nhà tôi.
Tôi chỉ nhạt, cũng chẳng buồn đoán tâm tư.
“Cháu chào , chào , chào chị ạ! Lần đầu tới nhà, cháu không biết mua gì, nên chọn ít hoa quả, mong đừng chê.”
Lý Hiểu Đường vừa xong, Tần Dương liền tiếp lời:
“Cô ấy phải đi qua mấy tiệm hoa quả mới chọn đó nha, quà nhỏ tấm lòng to.”
Lý Hiểu Đường nép sát vào Tần Dương, ngượng nghịu.
Tôi nhận hoa quả, rồi bảo hai đứa ra sofa ngồi.
“Hiểu Đường, em muốn uống gì? Nước ép hay nước ngọt?”
Tôi hỏi to.
Cô ta ngập ngừng:
“Ờ… gì cũng , chị thấy tiện cái nào thì lấy.”
Nghe , tôi rót cho ta ly nước cam mới ép.
Vừa quay lưng đi, tôi nghe ta thì thầm với Tần Dương:
“Sao chị ấy rót nước cam ? Em ghét nhất cam mà, em muốn uống cà phê cơ.”
Tôi nhắm mắt hít sâu một hơi, kiềm chế cơn bực muốn quay lại tát cho một cái.
Vừa rồi hỏi rõ ràng, miệng để cảnh chắc?
Tần Dương vội dỗ vài câu, rồi tự mình đứng lên rót cà phê.
Để ta khỏi thấy gò bó, tôi và ba mẹ ra bếp chuẩn bị bữa, để hai đứa chuyện riêng.
Thỉnh thoảng ra phòng khách, chỉ thấy Lý Hiểu Đường tựa người hẳn lên người Tần Dương chơi điện thoại, thỉnh thoảng lại khanh khách.
Mẹ tôi cúi đầu lẩm bẩm:
“Hình như là do nhà mình nghĩ nhiều rồi. Nhìn con bé kìa, cứ như ở nhà mình , chẳng có chút khách khí nào cả.”
Đến bữa cơm, tôi với mẹ vẫn giữ phép lịch sự, chủ gắp thức ăn cho Lý Hiểu Đường.
Mẹ còn hiền, dùng đũa gắp cho ta ít cần tây:
“Hiểu Đường à, không biết con thích ăn gì, mấy món đơn giản thôi, con nếm thử xem vừa miệng không nhé.”
Không ngờ mẹ vừa dứt lời, Lý Hiểu Đường chằm chằm vào cọng cần tây trong bát, rồi nước mắt rơi lã chã.
Cả nhà sững sờ.
Cái huống quái gì đây?
“Sao thế, Hiểu Đường?” Tần Dương vội vàng hỏi.
Lý Hiểu Đường lau nước mắt, giọng nghẹn ngào:
“Từ nhỏ em đã ghét cần tây, sao lại còn gắp cho em?”
Tôi chỉ muốn ngửa mặt thở dài.
Bình thường mà?
Nhìn sang mẹ tôi, sắc mặt bà cũng khó coi chẳng kém.
Tần Dương cũng lúng túng, nhanh tay đưa giấy ăn cho ta, vừa dỗ vừa nhỏ giọng:
“Thôi nào, có ai biết em ghét cần tây đâu, không ai cố ý cả.”
Tôi và ba mẹ đưa mắt nhau, trong lòng thầm nhủ: Bình tĩnh, bình tĩnh.
“Vậy ăn đi.”
Lý Hiểu Đường đỏ mắt, gắp thẳng cọng cần tây đưa tới miệng Tần Dương.
Tần Dương chúng tôi, xấu hổ, rồi cũng há miệng ăn luôn cọng “ họa” đó.
Lúc này ta mới chịu lại.
Sau màn kịch đó, không ai trong nhà dám gắp đồ ăn cho Lý Hiểu Đường nữa.
Bạn thấy sao?