4
Tôi thấy ta là chỉ muốn cụp mắt xuống, tập trung ăn cơm. Tay nghề mẹ tôi ngon thế, ăn là lời, đỡ phải phí tâm.
Ba mẹ tôi cũng chẳng gì, cứ từ tốn ăn.
“Tần Dương, em muốn ăn tôm.”
Lý Hiểu Đường lại tan sự yên tĩnh.
Tần Dương nghe liền gắp cho ta một con tôm.
Cô ta bĩu môi ngay:
“Anh phải bóc chứ, không bóc thì em không ăn.”
“Con ăn tôm mà phải tự bóc thì còn ra gì, không có ai bóc thì thôi nhịn luôn, tự bóc mất giá lắm.”
Đúng lúc tôi vừa cho một miếng tôm vào miệng, nghe đến đây, lửa trong người bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Nhưng vì giữ hòa khí, tôi cố nuốt giận, nghiến nát con tôm trong miệng rồi nuốt xuống.
Tần Dương chỉ còn biết cúi đầu bóc tôm.
Tôi liếc sang, thấy Lý Hiểu Đường bộ dạng coi đó là lẽ đương nhiên, vừa nghịch điện thoại vừa chờ tôm bóc sẵn.
Thật sự muốn ném ta ra khỏi nhà!
Không hiểu đầu óc Tần Dương có vấn đề gì không mà chọn kiểu người này?
Còn nào mà bảo “thiếu thương, nhạy cảm”!
Nhạy cảm cái quái gì, chẳng biết sắc mặt ai, không biết phân biệt hoàn cảnh, chỉ giỏi nũng vô duyên.
Riêng tư thì muốn trai chiều kiểu gì cũng , chẳng ai quản. Nhưng lần đầu ra mắt nhà người ta mà thái độ như thế này, không có não chắc?
Lý Hiểu Đường ăn xong một con tôm, lại thản nhiên nũng:
“Em muốn ăn nữa, bóc cẩn thận vào nhé, bóc xấu thế kia hết cả hứng ăn.”
“À mà chị vẫn chưa có người nhỉ? Anh bóc luôn một con cho chị đi, để chị biết cảm giác người ta cưng chiều thế nào.”
Tôi nghiến răng ken két, máu nóng dồn lên.
Rồi tôi đứng phắt dậy, trừng mắt Tần Dương.
Cả bàn sững sờ, ba mẹ tôi và Tần Dương đều biết có biến.
“Chị, bình tĩnh nào…”
Tần Dương còn định cứu vãn.
Tôi nhạt, bưng luôn đĩa tôm đổ thẳng vào bát của nó.
Một đống tôm đỏ au rơi xuống, có mấy con rớt cả vào lòng.
“Nào, bóc một hai con sao đủ, bóc hết chỗ này ra mà đút cho ấy!”
Tần Dương mặt cắt không còn giọt máu, run run tôi, rồi quay sang cầu cứu mẹ:
“Mẹ…”
Mẹ tôi coi như không nghe thấy, vẫn chăm ăn cơm.
Tôi còn chưa hả giận, thấy đĩa bào ngư, cua, tôm hùm bên cạnh, tôi bê luôn, đổ hết vào lòng nó.
“ĂN!”
“Bóc mỗi tôm sao đủ? Đây này, cả đống cho em, hầu hạ em cho tử tế vào, kẻo người ta bảo mất giá!”
Ba mẹ tôi cúi đầu, vẫn lặng lẽ ăn cơm trắng.
Tần Dương run lẩy bẩy, chẳng biết phải gì.
Mắt tôi liếc đến đĩa cần tây, cơn giận lại trào lên.
Tôi cầm lấy, úp thẳng lên đầu Tần Dương.
“Cái đĩa cần tây này cũng ngứa mắt, ăn hết cho chị!”
Cả bàn rơi vào một khoảng lặng nặng nề.
Tôi liếc sang Lý Hiểu Đường, chỉ thấy ta cúi đầu, cắn môi không một câu, không biết trong đầu đang tính toán cái gì.
Tần Dương thì chật vật lau sạch mặt, im re không dám thở mạnh.
Tôi hả cơn giận, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, bèn thong thả ngồi xuống, mỉm hỏi:
“Sao còn đứng đực ra đấy? Không bóc tôm cho người ta à?”
Lý Hiểu Đường cuối cùng cũng ngồi không yên nữa, tức tối ném luôn đôi đũa xuống bàn:
“Đủ rồi! Em biết chị không thích em, chị cũng không cần sỉ nhục em như ! Quá đáng thật đấy!”
Giọng chói tai của ta nghe mà nhức hết cả tai.
Tôi nhăn nhó xoa lỗ tai, cảm thấy đúng là tra tấn.
“Không thích thì về, ai bắt phải ngồi đây thế?”
Tôi chán chẳng buồn kiêng nể mà đáp thẳng.
Lý Hiểu Đường nghẹn họng, mắt một vòng khắp bàn, mong ai đó đỡ.
Nhưng tất cả mọi người vẫn im lặng. Không ai mở miệng, kể cả Tần Dương – thằng nhóc này cũng còn biết phân biệt huống, chứ lúc này mà còn bênh bừa thì chỉ có nước bị tôi đập cho sưng mặt.
Lý Hiểu Đường dậm chân, bật khóc nức nở rồi lao ra ngoài.
Tần Dương không đuổi theo, chỉ mặt mày xám xịt tôi.
“Chị, lần này chị quá đáng thật đấy.”
Tôi nhếch mép , thong thả đáp:
“Em đưa cái thứ này về nhà, chị còn chưa úp hết đồ ăn vào đầu nó là chị đã nể lắm rồi.”
“Chị! Dù gì ấy cũng là em, chị trước mặt ấy thế khác gì vả thẳng vào mặt em? Hơn nữa, ấy nhỏ tuổi hơn chị, chị nhịn một chút thì chết à?”
Nghe tôi không nhịn bật , nhướng mày khinh khỉnh:
“Nhỏ tuổi hơn thì sao? Chị ăn cơm nhà ta chắc? Ai mà không lần đầu người, dựa vào đâu mà chị phải nhịn?”
Tần Dương tức nghẹn, quay sang cầu cứu ba mẹ.
Bạn thấy sao?