8
Rồi lại hết tiền, bảo em đóng tiền điện nước cho nhà ấy…”
Nghe đến đây, tôi thật sự không biết gì nữa.
Đây là đương hay tuyển người gánh nợ trời?
“Thế rồi em chia tay?”
“Ừ. Mệt mỏi quá. Em không muốn bị kéo vào cái hố đó. Chỉ cần nghĩ tới cảnh cưới ấy xong phải gánh hết việc nhà bên ấy là em thấy tối tăm mặt mũi, nên em đành cứng rắn một lần.”
Tần Dương xong, vẻ mặt cũng hơi áy náy.
Tôi vỗ vai nó, nghiêm túc an ủi:
“Em đúng rồi. Yêu mà không hợp thì chia tay, đừng lãng phí thời gian của nhau. Chuyện bình thường thôi. Hơn nữa, em có gì sai đâu, không hề gọi là ‘trai tệ’. Không phải thấy áy náy gì cả.”
Tần Dương thở dài:
“Ừ, em biết rồi.”
Chưa kịp nhẹ nhõm thì một giọng tức tối vang lên:
“Được lắm, Tần Dương! Mày dám cắm sừng chị tao à?”
Tôi cau mày thằng nhóc đang hùng hổ xông tới, nghe câu là đoán ra ngay.
Chắc chắn là cậu em trai cưng của Lý Hiểu Đường.
“Tiểu Phong, em bậy cái gì thế?”
Tần Dương đứng dậy, mặt sa sầm.
“Tôi bậy? Chính mới là người chuyện hèn hạ. Tôi đã rồi, chị tôi đang yên lành tự nhiên đòi chia tay, hóa ra lén lút ngoại !”
Bị vu oan, Tần Dương giận đến nghiến răng:
“Lý Hiểu Phong, cẩn thận! Có bằng chứng gì mà bảo phản bội? Anh với chị mày đã chia tay rồi, chuyện gì nữa cũng không liên quan đến mày.”
Lý Hiểu Phong đột nhiên đẩy mạnh vào người Tần Dương:
“Bằng chứng hả? Đấy, chẳng phải con nhỏ kia là con hồ ly giật người à?”
Cậu ta chỉ thẳng vào mặt tôi, hằm hằm:
“Đồ con hoang! Mày dám hoại cảm của chị tao? Tao đánh chết mày!”
Tôi đứng sững.
Không phải vì sợ, mà vì kinh ngạc – thằng nhóc mới mười mấy tuổi mà ra mấy câu vừa hèn hạ vừa bẩn thỉu như thế, quá kinh tởm.
Tần Dương nghe câu đó cũng không giữ bình tĩnh nữa, giơ chân đá thẳng:
“Mày mà dám nhảm nữa thử coi? Đây là chị tao!”
Lý Hiểu Phong ngã lăn ra, rồi lập tức bật dậy, tức tối lao tới Tần Dương:
“Tần Dương, đồ khốn! Dám đánh tao? Tao mày!”
Tần Dương nhanh nhẹn né , mặt tối sầm:
“Lý Hiểu Phong, tao không muốn đánh nhau với mày, mày nên biết điều thì hơn.”
Lý Hiểu Phong trừng mắt:
“Mày còn dám đánh nhau với tao? Cho dù mày không cắm sừng, mày bỏ chị tao, mày là thằng khốn. Đền tiền tổn thất tinh thần cho chị tao!”
Đền tiền tinh thần?
Tôi bật , hai chị em này đúng là hết thuốc chữa.
“Lý Hiểu Phong, dáng mày chắc học cấp ba nhỉ? Mày biết cái trò vừa rồi gọi là gì không? Là đe dọa, là tống tiền đấy. Tao đã ghi âm rồi, chuẩn bị để công an xử lý.
Đợi mày từ đồn về, tao lại bỏ tiền người chăm sóc mày tận trong trường. Thời nay bạo lực học đường đâu hiếm. Tao sẽ nhờ tụi nó sáng tạo kiểu mới cho mày, để mày nhớ suốt đời.
Đến khi thoát ra , người thì nát bét, chắc còn vài cái nội tạng dùng . Tao sẽ cho mày cơ hội chút việc tốt cuối cùng – lấy xác mày đi hiến, khỏi phí cơm phí đất. Thế nào?”
Đe dọa à? Tao cũng biết đe dọa đấy.
Lý Hiểu Phong rõ ràng còn non, lập tức bị dọa xanh mặt, dù cố gắng tỏ ra cứng:
“Mày… mày dám à? Đừng tưởng tao sợ mày!”
Tôi nhếch môi:
“Có tiền mua tiên cũng , mày hiểu rõ nhất mà?”
Ánh mắt cậu ta lộ rõ sự hoảng sợ.
Tần Dương biết tôi đang hù dọa nên im lặng, chỉ đứng đó âm thầm phối hợp, thằng nhóc với ánh mắt lạnh ngắt.
Cuối cùng Lý Hiểu Phong sợ thật, luống cuống:
“Tao không đôi co nữa, phí thời gian!”
Nói xong cậu ta quay người bỏ chạy.
Ai ngờ vừa chạy vừa va phải người khác, còn vênh váo chửi bới.
Người ta cũng không hiền, hai bên chửi nhau um trời.
Tôi lắc đầu lạnh – cái cục cưng mà Lý Hiểu Đường nâng niu như vàng như ngọc đây sao?
May mà Tần Dương tỉnh táo, không thì đúng là nhảy vào hố lửa.
Tôi liếc Tần Dương, nhàn nhạt hỏi:
“Bây giờ còn thấy áy náy không?”
Tần Dương thành thật lắc đầu:
“Không. Giờ còn thấy mừng vì đã chia tay.”
Nó đã nghĩ thông, tôi cũng yên tâm.
Đối với chị em Lý Hiểu Đường, tôi không có ý định trả thù gì thêm. Thật ra họ cũng chưa ra thiệt gì nghiêm trọng cho chúng tôi, trả đũa cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Với cái tính cách của Lý Hiểu Phong, rồi cũng tự hủy hoại cuộc đời thôi. Lý Hiểu Đường vì đứa em này mà hết lòng, cũng chỉ có kết cục bi đát. Tôi thậm chí có thể tưởng tượng cả đời ta sẽ bị nó kéo xuống hố.
Đó là việc của họ, không liên quan đến chúng tôi.
Còn tôi, là chị, cũng thương em trai mình. Tuy không mù quáng như Lý Hiểu Đường, tôi vẫn muốn Tần Dương tốt.
Thế nên, việc Tần Dương sớm tỉnh ngộ, né cái hố này, đối với tôi là chuyện may mắn. Không cần truy cứu thêm gì nữa, là đủ.
Ngã một lần, sẽ biết mà khôn ra.
Hy vọng sau này Tần Dương sẽ nhớ kỹ bài học này.
Yêu đương đúng là đẹp thật, phải mở to mắt ra, suy nghĩ kỹ càng, kẻo rơi vào bẫy.
Bạn thấy sao?