Có Không Giữ Mất [...] – Chương 1

Lục Tầm sau khi bị tổn thương cảm liền quay sang cưới tôi.

Ba năm sau hôn nhân, hắn luôn đeo nhẫn cưới, trước mặt hay sau lưng đều rất đúng mực, thậm chí màn hình khóa điện thoại cũng dùng ảnh của tôi.

Thế trong một chương trình phỏng vấn, hắn đẩy tôi ngã xuống đất, không màng tất cả chạy về phía bạch nguyệt quang dưới sân khấu.

Đêm đó, hắn cảm nhận cảm giác “ mất rồi lại “ trong ánh sao rực rỡ, còn tôi một mình ở nhà bôi thuốc cho cái chân bị thương.

Truyền thông hỏi: “Lục tổng, ban đầu và Ôn Ngưng kết hôn chóng vánh, chẳng lẽ không phải vì sao?”

Hắn lạnh lùng: “Nếu không phải vì ấy giống Tiểu Vãn, sao tôi có thể cưới ấy?

Ba năm qua đối với tôi chỉ là trò chơi, còn ta thì ngu ngốc tưởng là thật.”

Tôi không khóc, không ầm ĩ, sau ly hôn liền đi xem mắt.

Nhưng sau đó hắn lại tìm đến tôi, mắt đỏ hoe chất vấn tại sao tôi không dỗ dành hắn nữa.

Đối tượng xem mắt ôm tôi, “Cô ấy đâu cần dỗ dành ai, tôi sẽ cưng chiều ấy.”

01

Người dẫn chương trình hỏi Lục Tầm, trong cuộc đời này hắn có điều gì hối hận không?

Ánh mắt ấy lặng lẽ rơi vào hàng ghế khán giả, dừng lại trong một phút, rồi hắn nhẹ một tiếng.

“Có, tôi hối hận vì không sớm chia tay cũ, không sớm gặp người vợ hiện tại của tôi.”

Không khí toàn trường lập tức sôi .

Đèn flash tập trung vào chúng tôi, tôi e thẹn, tràn ngập hạnh phúc.

Người dẫn chương trình tiếp tục: “Lục tổng và Lục phu nhân quả thật sâu như biển, cảm bền chặt.”

Đột nhiên, hình ảnh trên màn hình lớn chuyển cảnh, mặc váy trắng khóc như lê hoa đái vũ, từ hàng ghế khán giả đứng dậy rồi liều mạng chạy ra ngoài.

Ánh mắt Lục Tầm chằm chằm vào màn hình, tôi bỗng có linh cảm không tốt.

Khoảnh khắc tiếp theo, lăn xuống từ cầu thang, tiếng hét kinh hoàng vang lên khắp nơi.

Người bên cạnh bất chợt đứng bật dậy, không chút do dự lao ra ngoài.

Tôi và người dẫn chương trình đều ngây ra.

Lục Tầm từ trước đến giờ luôn điềm tĩnh tự chủ, lần đầu tiên mất bình tĩnh, điên cuồng chạy về phía .

“Lục Tầm——”

Tôi có chút bối rối, theo bản năng muốn đưa tay giữ hắn lại.

“Cô cút đi!”

Hắn hất mạnh tôi ra, tôi ngã ngồi trên đất, ly thủy tinh trên bàn rơi xuống vỡ tan, đau đớn lập tức ập đến, tôi thấy máu, người dẫn chương trình hét lên đỡ tôi dậy.

Nhưng tôi như một con rối không hồn, theo bóng lưng Lục Tầm.

Hắn bế ngất xỉu, không quay đầu lại mà rời đi.

Mắt tôi lập tức cay xè, tôi không hiểu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

02

Khi trở về nhà, dì Vương gọi tôi mấy lần tôi mới có phản ứng.

Bà không xem TV, không biết rằng tôi hiện tại đã trở thành trò trên mạng.

Bà chỉ quan tâm tôi có ăn cơm hay không.

Tôi tôi không ăn, bà lại hỏi tôi, có cần chuẩn bị bữa khuya cho cậu Lục không?

Tôi lấy điện thoại ra, vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Lục Tầm trên WeChat, màn hình đầy những khung hội thoại màu xanh.

Do dự rất lâu, tôi vẫn nhắn tin cho hắn.

“Dì Vương hỏi có về ăn khuya không?”

Trước đây, dù công việc bận rộn đến đâu, hắn luôn về nhà trước mười hai giờ đêm, hắn nhất định sẽ về bên tôi, tôi thích nằm trong vòng tay hắn và kể cho hắn nghe rất nhiều chuyện.

Dù hôm nay công việc có thuận lợi hay không, hắn không bao giờ mang tâm trạng trên công ty về nhà, luôn kiên nhẫn lắng nghe tôi kể lể, cuối cùng, ánh mắt hắn tôi sâu thẳm.

“Nói xong rồi, giờ đến lượt gì đó.”

Rồi chúng tôi quấn quýt bên nhau, cảm nhận nhiệt độ và của nhau.

Dù chỉ là người thay thế, ba năm qua, chẳng lẽ những cảm hắn dành cho tôi lại không có một chút thật lòng nào sao?

Thời gian trôi đi từng giây từng phút, kim đồng hồ dừng lại ở vị trí mười hai giờ đêm.

Hắn vẫn không trả lời tin nhắn của tôi.

Khi dì Vương về phòng, bà lại hỏi tôi một lần nữa.

Tôi quay lưng lại, che giấu đôi mắt đỏ hoe.

Rồi nghẹn ngào : “Không cần đâu, tối nay ấy sẽ không về.”

03

Tôi lấy hộp thuốc ra, đơn giản khử trùng và bôi thuốc cho mình.

Tôi nhớ lại những đêm trước đây, khi tôi bị muỗi cắn tỉnh giấc, dù Lục Tầm đang ngủ ngon cũng sẽ dậy lấy dầu hồng hoa bôi lên cho tôi, rồi giúp tôi đuổi muỗi.

Bây giờ, tôi không khỏi tự hỏi, hắn có biết tôi bị thương không? Hắn có biết là hắn đã đẩy tôi không? Hắn có biết tôi đang rất đau không?

Trên TV đột nhiên xuất hiện gương mặt của Lục Tầm.

Tôi chằm chằm vào màn hình.

Dưới ánh đèn lấp lánh, hắn bước xuống từ xe, trong tiếng hò reo của đám đông, hắn mỉm nắm tay từ trên xe bước xuống.

Hắn thậm chí còn lịch sự che đầu cho , dịu dàng : “Cẩn thận, đừng va vào.”

có bảy phần giống tôi ngượng ngùng dựa vào sau lưng hắn.

“Rời khỏi giới giải trí lâu rồi, có chút không quen.”

“Vậy em phải học cách thích nghi đi, vì muốn công khai em với mọi người.”

Khoảnh khắc đó, tim tôi chợt thắt lại, cả cơ thể như bị đông cứng.

Họ nắm tay nhau bước đi trên thảm đỏ, như một đôi nhân đang nhau say đắm, dựa vào nhau, tin tưởng lẫn nhau.

Có phóng viên hỏi: “Lục tổng, lúc đầu và Ôn Ngưng kết hôn chóng vánh, chẳng lẽ không phải vì sao?”

Khoảnh khắc đó, tôi thậm chí không dám thở, chỉ chằm chằm vào hắn trên màn hình.

Hắn lạnh lùng: “Nếu không phải vì ấy giống Tiểu Vãn, sao tôi có thể cưới ấy? Ba năm qua đối với tôi chỉ là trò chơi, còn ta thì ngu ngốc tưởng là thật.”

“Người tôi , từ đầu đến cuối luôn là Tống Vãn.”

Vừa dứt lời, pháo hoa rực rỡ nở rộ trên đầu họ, tôi rõ ràng thấy sự ngạc nhiên và hạnh phúc trong mắt Tống Vãn.

Cùng lúc đó, ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ trên bầu trời đêm.

“Pháo hoa khắp thành phố này, chỉ dành riêng cho Tống Vãn.”

Trái tim tôi nặng trĩu, rõ ràng là giữa mùa hè tháng Bảy, mà tôi lạnh buốt như đang ở trong hầm băng.

Dung dịch i-ốt trên tay không biết từ khi nào đã rơi xuống đất.

Nhìn đống bừa bộn trên sàn, tôi ngẩn ngơ rơi lệ.

Lục Tầm, tôi là gì?

Ba năm và thời gian, rốt cuộc là gì?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...