Cô Quản Lý Địa [...] – Chương 6

QUAY LẠI CHƯƠNG 1: https://vivutruyen2.net/co-quan-ly-dia-phu/co-chong-va-con-o-duong-gian-chuong-1/

6

Phó Lâm Xuyên đứng trên sân khấu, vest thẳng thớm, ánh mắt lạnh như băng.

Anh không một lời, chỉ giơ tay búng ngón tay “tách” một cái.

Màn hình lớn sau lưng lập tức sáng lên —

Một bản giám định huyết thống chiếu to rõ ràng: là tôi và con trai.

Cả hội trường lập tức ồn ào như ong vỡ tổ.

Đám phóng viên như phát điên, máy ảnh nháy đèn liên hồi.

“Cô ấy là mẹ ruột của con trai tôi.”

Giọng Phó Lâm Xuyên lạnh lùng, ánh mắt lại dịu dàng đến tan chảy.

“Cũng là người vợ duy nhất của tôi. Trước đây vì lý do sức khỏe, ấy phải ở xa điều trị. Gần đây gia đình tôi mới đoàn tụ.”

Hot search bùng nổ cập nhật:

#GiámĐịnhChaConVảMặtKẻTungTinĐồn

#TổngTàiCưngChiềuVợLênTầmCaoMới

Dân mạng lập tức quay xe:

“Đù! Đây là thần tiên gì ?!”

“Mặt Lâm Nhụy Gia chắc sưng như cái mâm rồi ha?”

“Tổng tài bảo vệ vợ soái xỉu luôn!”

Nắng trưa ấm áp, tôi đang nằm lim dim trên ban công, ngập trong hạnh phúc.

Bỗng dưng, một luồng âm khí lạnh toát chạy dọc sống lưng khiến tôi choàng tỉnh.

Có người đang phép tôi?

Chậc, ai chán sống rồi mà dám giở trò sau lưng tôi?

Ngoại ô, trong một đạo quán cũ nát.

Lâm Nhụy Gia mang đôi guốc cao gót 10 phân, lớp trang điểm dù kỹ càng cũng không giấu nổi gương mặt méo mó tức giận.

Cô ta túm lấy tay áo đạo sĩ áo vàng, giọng the thé:

“Đạo trưởng! Cô ta rốt cuộc là thứ gì?!”

Lão đạo sĩ nheo mắt, giả vờ bấm đốt tay tính toán, sắc mặt bỗng tái mét: “Người này… quả thật không phải người… cũng không phải ma!”

“Không quan tâm ta là gì!”

Lâm Nhụy Gia gào lên như điên: “Tôi muốn ta biến mất! Ngay lập tức!”

Lão đạo nuốt nước bọt, run run lấy ra máu chó đen, bùa , vừa lầm bầm tụng niệm vừa múa kiếm gỗ đào loạn xạ, cũng ra dáng lắm.

Chát!

Đồng tiền nổ tung, bùa tự cháy.

Lão đạo mặt cắt không còn giọt máu, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất:

“Không ổn! Có người chống lưng cho ta!”

“Ồ, phép gọi ta hả?”

Giọng tôi vang vọng giữa không trung, ba phần cợt nhả bảy phần lạnh lẽo, dọa lão đạo sĩ run lẩy bẩy.

Ngay sau đó, tôi và tiểu quỷ sai xuất hiện giữa không trung, khí âm lạnh lẽo bao phủ toàn bộ, uy áp dồn dập.

Lão đạo lập tức quỳ phịch xuống, đập đầu lia lịa:

“Địa… địa phủ đại nhân! Tiểu nhân có mắt như mù! Mong tha mạng!”

Đúng là nhát chết.

Tôi nhướn mày, cái bóng dưới chân vọt tới trước mặt Lâm Nhụy Gia.

Lập tức biến thành một khuôn mặt quỷ dữ tợn, cái miệng đỏ lòm há to, rít lên lạnh lẽo:

“Còn dám giở trò, bà đây ăn thịt mày luôn đấy!”

Lâm Nhụy Gia trợn trừng mắt, gào không ra tiếng, mắt trắng dã —

Rầm!

Ngất xỉu tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.

Tôi phủi tay, quay lại lão đạo sĩ đang run như cầy sấy, giọng thản nhiên:

“Lần sau muốn ăn, nhớ tìm hiểu trước. Đừng thấy tiền là sáng mắt.”

Lão gật đầu như giã tỏi, mồ hôi tuôn như suối:

“Vâng vâng! Đại nhân dạy chí phải! Đại nhân đúng lắm!”

Tiểu quỷ sai ghé tai tôi thì thầm:

“Cô Cửu Lê, có cần ném con đàn bà kia xuống tầng 18 địa ngục cho nó mở mang không?”

Tôi liếc Lâm Nhụy Gia đang thảm dưới đất, bật khẩy:

“Thôi, để nó mơ thấy ác mộng mấy đêm là đủ nhớ đời rồi.”

Tiểu quỷ sai ngơ ngác hỏi tiếp:

“Sao không xử luôn nó?”

Tôi uể oải vươn vai, ánh nắng rọi lên mặt, nở nụ đầy ẩn ý:

“Còn sống… khổ hơn chết nhiều.”

Cuối tuần, tôi dắt hai cha con họ Phó lên núi.

“Má ơi! Đây là cái chỗ gì ?!” Thằng bé chỉ vào căn nhà gỗ cũ nát, mặt nhăn như khỉ:

“Không có Wi-Fi! Không có máy chơi game! Giường thì cứng ngắc! Ngay cả máy lạnh cũng không có!”

Tôi ném cho nó bộ đồ vải thô và đôi giày vải cũ mèm: “Mặc vào.”

Nó nhấc đôi giày đã bạc màu lên, mặt như thấy đạo cụ phim kinh dị:

“Giày xấu vãi! Con không mang đâu!”

Không mặc? Tôi khoanh tay nhướn mày, thì đi chân trần leo núi, tự chọn đi.

Phó Minh Sơ há miệng định gì đó, cuối cùng đành ấm ức thay đồ.

Nắng như đổ lửa, hơi nóng từ ruộng bốc lên khiến người ta choáng váng.

Phó Minh Sơ ngồi xổm nhổ cỏ, mới mười phút đã kêu trời: Việc này đâu phải cho người ! Tay con đỏ hết rồi đây này!

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...