Giang Mạn Mạn đỡ lấy Tô Minh Hạo, vất vả lắm mới kéo ta khỏi tay vệ sĩ của Tô Minh Viễn, vết thương trên mặt ta, nước mắt lã chã rơi xuống.
“Họ là ai chứ? Thật quá đáng…”
Cúi đầu như một con chim cút, nghe đến câu này, Tô Minh Hạo lập tức đẩy ta ra, bước đến trước mặt Tô Minh Viễn, cúi người trước trai và chị dâu.
“Anh… chị dâu… em…”
Phương Văn không thèm liếc ta một cái, chỉ cúi đầu kiểm tra vết thương trên người hai đứa trẻ.
Một vết bầm to trên bụng, tai bị sưng đỏ, mặt có vết véo, khóc đến nấc nghẹn không ngừng.
Càng , sắc mặt của Phương Văn và Tô Minh Viễn càng đen lại.
“Hai đứa trẻ nghịch ngợm quá, chúng tôi chỉ giúp dạy dỗ một chút thôi, không có gì to tát cả.”
“Trẻ con có va chạm một chút cũng là chuyện bình thường.”
“Đâu cần phải lớn chuyện như .”
Giang Mạn Mạn thấy sắc mặt hai người họ, liền cất lời:
“Bố mẹ ruột bọn trẻ còn chưa gì, các người là họ hàng thì lo chuyện bao đồng gì?”
Tô Bằng và Tô Viên thấy bố mẹ ruột, tiếng khóc dần nhỏ lại. Nhưng ngay khi Giang Mạn Mạn vừa xong, hai đứa liền nức nở nhào vào lòng cha mẹ.
“Ba mẹ ơi, ta đánh tụi con, còn nhốt cả con và lại, không cho tụi con đi.”
“Cô ta véo con đau lắm, còn mắng chửi, còn định lấy dao rạch mặt nữa.”
“Cô ta còn gọi tụi con là con hoang… con hoang là gì ạ?”
Không khí xung quanh như bị đè nặng, cả hiện trường chìm vào im lặng, đám vệ sĩ cúi đầu không dám thẳng vào chủ nhân của mình, sắc mặt Tô Minh Hạo khó coi vô cùng.
Giang Mạn Mạn khẽ kéo tay áo Tô Minh Hạo, giọng ỏn ẻn dò hỏi:
“Chồng à, rốt cuộc chuyện này là sao ?”
Chữ “chồng” vừa thốt ra, khiến cả người Tô Minh Hạo run lên, tay cũng bắt đầu run rẩy, vội vã hất tay ta ra rồi ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ gượng gạo.
“Tiểu Tĩnh, , chị dâu… chuyện này mình về nhà rồi không?”
“Chỉ là hiểu lầm thôi…”
Tô Minh Hạo còn định giải thích, tôi giơ tay ra hiệu cho ta im lặng, rồi ra dấu về phía cửa.
Thư ký trong công ty của tôi vừa vặn mở cửa ra, để viên cảnh sát đi phía sau bước vào nhà hàng trước.
Anh ta lau mồ hôi trán, đưa tập tài liệu trong tay cho tôi.
“Giám đốc Lê, thủ tục xử lý cửa hàng này đã xong, có thể tiến hành đình chỉ hoạt ngay lập tức.”
“Ngoài ra, luật sư đã liên hệ, giấy tờ ly hôn đang chuẩn bị.”
Hai chữ “đình chỉ” khiến Giang Mạn Mạn toàn thân run lên, lập tức bật khóc.
“Tại sao chứ?! Cửa hàng này là do Minh Hạo mở cho tôi mà!!”
Tôi nhướng mày, liếc Tô Minh Hạo một cái, bình tĩnh đáp:
“Bởi vì toàn bộ số tiền, đều là của tôi bỏ ra.”
Giang Mạn Mạn ngưng khóc, đờ đẫn tôi. Ngay lúc ta định mở miệng, hai viên cảnh sát đã bước lên trước.
“Cô Giang Mạn Mạn, có người tố cáo với các tội danh: giam giữ người trái phép, tống tiền và cố ý thương tích.”
“Xin mời phối hợp với chúng tôi để điều tra.”
Giang Mạn Mạn há hốc mồm, ngồi phịch xuống đất, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
6.
Cảnh sát vừa bước vào, đám “trợ thủ đắc lực” của Giang Mạn Mạn lập tức biến thành đám chim cút, không ai còn kêu đau nữa.
Cô ta ngã lăn ra đất, sống chết không chịu đứng dậy, lăn lộn trốn tránh cảnh sát.
“Minh Hạo! Minh Hạo, mau giải thích giùm em đi mà!”
“Em chỉ thôi! Em chẳng biết gì cả, sao mọi người lại tin là thật chứ?!”
Tô Minh Hạo lúc này thân còn khó giữ, gì còn sức lo cho ta.
Công ty nhà họ Tô nằm trong tay Tô Minh Viễn, còn Tô Minh Hạo chỉ là một kẻ rảnh rỗi không chức vụ, cùng lắm chỉ là cậu ấm ăn chơi.
Toàn bộ tiền của ta, đều đến từ tôi và Tô Minh Viễn.
Nhưng bây giờ…
“Anh à! Em không biết gì hết, em đâu biết con đàn bà ngu ngốc này ra mấy trò đó!”
“Tiểu Tĩnh, đừng ly hôn với mà, không dám nữa đâu, thật sự không dám có lần sau nữa đâu.”
“Trong tiệm có camera giám sát, tất cả đều có thể kiểm tra!”
Tô Minh Hạo không nghĩ ngợi gì đã vội phủi sạch mọi trách nhiệm.
Trong tiệm quả thực có camera giám sát, họ gì, chỉ cần xem lại là rõ.
Tôi tránh né cái chạm tay của ta, Tô Minh Viễn im lặng lạnh lùng, sau khi trao đổi ánh mắt với tôi, tôi đưa tay ra.
“Tô Minh Viễn, cho dù tôi ly hôn với Tô Minh Hạo, thì hợp tác giữa nhà họ Lê và nhà họ Tô vẫn sẽ tiếp tục.”
Chương 6 ở đây nha: https://vivutruyen.net/con-bao-trong-quan-an-cao-cap/chuong-6
Bạn thấy sao?