Cơn Bão Trong Quán [...] – Chương 6

Sắc mặt Tô Minh Hạo cứng đờ, ngẩn ngơ tôi.

Ngay giây tiếp theo, nét mặt Tô Minh Viễn trở lại bình thản.

“Tiểu Tĩnh, em mãi mãi là người thân của chúng tôi. Hợp tác vui vẻ.”

Trước đây, tôi chỉ mong tìm một người chồng ngoan ngoãn, không can thiệp vào chuyện kinh doanh của tôi. Trước khi cưới, tôi và Tô Minh Hạo từng có khoảng thời gian ngọt ngào. Nhưng sau mấy năm, những gì ta thể hiện khiến tôi thất vọng tột độ.

Cầm tiền của tôi và nhà họ Tô, không hề biết cảm ơn.

Anh ta không muốn sống vô công rồi nghề, tôi mới đầu tư mở nhà hàng cho ta. Nhưng khi Giang Mạn Mạn ra tay đánh đập tôi, tôi đã hiểu rõ.

Tô Minh Hạo với tôi, chỉ là gánh nặng. Với nhà họ Tô, cũng chỉ là sâu mọt.

Chỉ vì chút cảm và quan hệ huyết thống, ta đã rút ra từ chúng tôi bao nhiêu lợi ích.

Đến lúc phải buông bỏ rồi.

Tô Minh Hạo nhận ra hàm ý trong lời của chúng tôi, đôi mắt lập tức đỏ bừng.

“Lê Tĩnh! Em muốn ly hôn với , nhà họ Tô cũng định bỏ mặc luôn sao?!”

“Anh! Chị dâu! Chúng ta là người một nhà! Em sẽ cho ba mẹ biết! Mọi người không thể mặc kệ em!”

Không ai trả lời ta.

Giang Mạn Mạn dưới đất bắt đầu thấy có gì đó không ổn, Tô Minh Hạo đứng im không nhúc nhích, ta hoảng hốt.

Cô ta dang tay chắn trước quầy thu ngân, vừa gào vừa ôm chặt lấy máy tính.

“Camera hỏng rồi! Trong tiệm không có ghi hình gì hết!”

“Tôi có thể khai, tôi sẽ phối hợp với cảnh sát điều tra! Người đánh không phải tôi, là những người khác trong tiệm!”

“Tôi chỉ mắng vài câu thôi, đánh người là bọn họ, khóa cửa cũng là họ!”

Những câu bất ngờ này khiến đám nhân viên đã từng ra tay vì Giang Mạn Mạn cảm thấy lạnh sống lưng.

Một quả trứng bất ngờ bị ném thẳng vào đầu ta, lòng trắng và lòng đỏ chảy dọc theo tóc.

Bà thím đi đầu chống nạnh, phì một tiếng khinh bỉ.

“Phi! Cút đi! Tụi này đều bị mày lừa!”

“Cái nhà hàng này căn bản không phải của mày! Mày nhân mà còn giả danh chính thất, ngày nào cũng khoe khoang ‘chồng ’ trước mặt tụi tao!”

“Chỉ là tiểu tam thôi mà cũng không biết ngượng mồm!”

“Đúng rồi! Tôi phải tố cáo! Tôi muốn báo với Cục Quản lý Thị trường! Cửa hàng này dùng nguyên liệu giả, lại còn thu phí bừa bãi!”

“Phải đó! Tụi tôi chứng! Vừa nãy ta còn tống tiền mấy triệu, ít nhất cũng phải ở tù mười mấy năm!”

Sắc mặt Giang Mạn Mạn khó coi đến cực điểm, khóc lóc vật vã vẫn bị lôi ra.

Thấy mình sắp bị đưa đi, ta vùng vẫy hét lớn, điên cuồng lao về phía Tô Minh Hạo.

“Tô Minh Hạo! Anh gì đi chứ!”

“Hồi trước chính mở cửa hàng này cho tôi mà! Đồ ăn bám chết tiệt!”

“Nếu tôi biết là một kẻ vô dụng, chỉ biết dựa vào vợ và trai thì tôi có chết cũng không thèm để mắt tới !”

Giang Mạn Mạn gào thét như điên, mặt mũi Tô Minh Hạo cũng đen lại đến không còn chỗ nào cứu vãn.

Tấm màn cuối cùng che giấu thể diện bị vạch trần, cả người ta run rẩy không ngừng, ánh mắt đầy oán hận.

“Anh! Em là em ruột của đấy, đến chút thể diện cũng không chịu chừa lại cho em sao?!”

“Còn em nữa, Lê Tĩnh, em xem là cái gì?! Chỉ vì một hiểu lầm mà em đòi ly hôn với ?! Trong giới của chúng ta, nuôi một người bên ngoài thì đã sao chứ?!”

“Trong mắt các người chỉ có tiền và danh tiếng! Vậy em xem còn là con người không?!”

“Chát!”

Tôi giơ tay tát thẳng một cái, xung quanh lập tức im bặt.

“Đúng , trong mắt tôi, không là cái thá gì.”

Bình tĩnh gật đầu thừa nhận, tôi thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của ta.

7.

Tôi bẻ từng ngón tay, thong thả liệt kê từng năm.

“Năm đầu sau khi cưới, tôi bảo đến công ty việc, chê chức thấp lương ít, không chịu đi.”

“Năm thứ hai, bắt đầu đầu tư, thua lỗ cả chục triệu, tôi là người đứng ra gánh hết, còn số tiền đó chẳng đáng là bao.”

“Năm thứ ba, thuyết phục tôi sửa lại thỏa thuận tài sản tiền hôn nhân, tôi không tôn trọng , rằng đàn ông không có tiền thì không có tôn nghiêm.”

“Năm nay là năm thứ tư, tôi vừa cho thư ký tra rồi — trước khi cưới tôi, đã chu cấp cho một ‘nữ sinh đại học’.”

“Phí chu cấp, ba mươi ngàn mỗi tháng.”

Mỗi một điều tôi ra, sắc mặt Tô Minh Hạo lại tái đi thêm một phần.

Đến khi tôi nhắc đến bí mật trước hôn nhân của ta, Tô Minh Hạo không chịu nổi nữa, bật dậy.

“Lê Tĩnh! Tôi không đồng ý ly hôn!!”

Anh ta không đồng ý, thì liên quan gì đến tôi?

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...