Róc rách….Róc rách…
Tạ Trung Hoan chỉ định dụ hắn ta ra đây để Tĩnh Điềm có thể chạy thoát nào ngờ ở đâu xuất hiện hai tên đàn em đi theo và hắn ra bờ suối. Dòng suối mát lạnh trong veo, sẽ là một nơi lý tưởng để nghỉ ngơi nếu không có những chuyện này xảy ra. Không biết Tĩnh Điềm thế nào rồi…
“Trung Hoan, lại đây.”
Anh đang ngâm mình bên tảng đá lớn thì nghe thấy tiếng gọi. Tạ Trung Hoan biết mình trong rất hèn ở Sud có một thứ gì đó khiến không thể không tuân lệnh.
Anh men theo tiếng gọi đến vị trí của Sud, một dáng người cao gầy có màu da ngâm rất nam tính hiện ra trước mắt .
“Đấm lưng cho tôi.”
Sud nhắm mắt ngả người ra sau tận hưởng sự phục vụ của Trung Hoan, sau bụi cây gần đó là hai tên đàn em thân cận của Sud đang canh giữ nơi này.
“Trung Hoan, cậu thích vật tế đó rồi sao?” Hắn như đang kể một câu chuyện , thái độ cợt nhả không coi ai ra gì của hắn ai cũng ngứa mắt.
Anh không trả lời mà chỉ im lặng đứng sau bóp vai cho hắn.
Bỗng một bàn tay bóp chặt lấy tay của , người đàn ông trước mặt đứng lên cao ngang ngửa , Sud đẩy vào tảng đá phía sau, lưng đập thẳng vào tảng đá đau điếng người khiến cong cả lưng.
“Hoan, miệng cậu đâu? Không hả? Vậy cắt đi nhé?”
Trung Hoan vung một nắm vào mặt Sud hắn ta đã né kịp. Hắn nhếch đôi môi mỏng đầy thích thú con vật nhỏ mình nuôi nay cũng biết phản kháng rồi đánh vào bụng một quyền ngay sát vị trí hiểm.
Anh rên lên đau đớn rồi ngã xuống nước, Sud nắm đầu kéo lên lại, tay còn lại bóp chặt lên cổ . Tạ Trung Hoan càng cố vùng vẫy thì lực bóp nơi cổ lại càng tăng cao đến mức mặt trắng bẹt thì hắn mới thả ra.
“Ba mày không dạy mày phải có thái độ biết ơn với người từng giúp mình sao?”
“Từng chén cơm mày ăn lúc nhỏ là tiền của tao, công việc mày kiếm là nhờ tao, ngay cả việc giúp mày giải quyết ông cha của mày cũng là tao. Trung Hoan, tao từng rồi, món nợ này, mày có trả cả đời cũng không trả nỗi, đàn em bên cạnh tao không thỏa mái sao?”
Phải, ba mất không phải vì tai nạn.
Là đã liên hệ với Sud thông qua Tú Hạ để yểm bùa tử ông ta bởi vì khi biết kiếm ra tiền, ông ta thường xuyên đến nhà, thậm chí là nơi việc quấy rối để lấy tiền. Đổi lại, phải công cụ ấm giường cho hắn trong 3 năm.
Mặc dù trong 3 năm đó, hắn chưa từng bạc đãi hay biến thành công cụ thật sự mà chỉ đóng vai trò bác sĩ thân cận của hắn, thậm chí còn giúp chuyển đến bệnh viện hiện tại tốt nhất nhì thành phố, chưa bao giờ có ý định sẽ bán thân. Bởi biết tận sâu bên trong Sud là một kẻ vừa điên vừa biến thái, hắn tra tấn giường của mình, cả nam lẫn nữ đến thừa sống thiếu chết.
Tạ Trung Hoan nghĩ mình đủ thông minh để trốn thoát không ngờ giấy nợ khi xưa lại có dấu lăn tay của , càng không ngờ chủ nợ lại là Sud. Trung Hoan lại một lần nữa trở thành tay sai cho hắn. Giống như hắn cố ý giỡn với như .
Sud kéo từ dưới nước lên, lại đá thêm một cú vào bụng .
Hắn để quỳ trước mặt rồi nắm tóc kéo ngược lại đối mặt với hắn. Một tên điên…
“Trung Hoan, mày chỉ có một cơ hội duy nhất để trả lời tao.”
“Đã quan hệ với nó lần nào chưa?”
Thấy vẫn lì đòn không chịu trả lời, hắn buông ra rồi gọi hai tên đàn em vào đánh tơi bời. Máu từ miệng chảy dài theo dòng nước, khung cảnh đầy máu mẻ và bạo lực hoàn toàn đối lập với vẻ đẹp thiên nhiên nơi đây.
Anh không chịu nữa, cố gắng bằng những hơi thở sót lại: “Có giỏi thì tao đi.”
Sud nghe thì che mặt đến rung người, con hổ nhỏ của hắn nay muốn phản. Hắn phải dạy cho nó biết ai mới là ông chủ thật sự.
Sud phất tay cho hai tên đàn em lui ra xa. Một tay kéo đầu dí thẳng vào đũm quần hắn, một tay bắt đầu cởi dây nịt trên quần ra.
“Được, để Sud thực hiện nguyện vọng của cậu, tao cũng nên tận hưởng thành quả bấy lâu nay của tao chứ nhỉ?”
Tạ Trung Hoan dùng chút sức lực cuối cùng để phản kháng tên Sud này quá hung bạo. Hắn dùng dây nịt xiết lấy cổ , buộc phải ngậm thứ đó của hắn.
Nỗi đau cùng sự nhục nhã khiến như chết đi sống lại.
1 giờ đồng hồ trôi qua, Tạ Trung Hoan gần như là đã chết, chỉ còn chút hơi thở cuối cùng. Cả người , chẳng có nơi nào lành lặn.
Sud mang đồ xong thì một lát rồi phất tay lệnh cho hai tên đàn em mang về nhà riêng của hắn rồi gọi bác sĩ tư nhân đến khám. Sud chưa từng nghĩ sẽ thả Tạ Trung Hoan, hắn tốn không ít công sức để biến thành người của mình, nào có chuyện dễ buông như ?
Bạn thấy sao?