Con Gái Tôi Là [...] – Chương 31

Cốc….Cốc

“Ai đó?”

Tiếng phát ra từ cửa chính Hoàng Nam giật mình quay người lại lên tiếng hỏi, chầm chậm đi về phía cánh cửa, bên ngoài vẫn là tiếng gõ cửa không có ai lên tiếng dù đã hỏi rất nhiều lần. Khi bước chân của vừa bước qua thềm, chiếc chuông gió có gắn một lá bùa bằng đồng bỗng rơi thẳng xuống chân rồi vỡ tan, vội rút chân về theo quán tính. Ngoài cửa đã không còn tiếng gõ nữa mà thay vào đó là giọng của bác bảo vệ tòa nhà: “Ảnh ơi, mang hàng chuyển phát của con lên này, để dưới 3 ngày rồi mà không thấy con lấy.”

Ảnh Nam đặt hàng ư? Sao không gì với để đi lấy? Anh qua mắt mèo ở cửa ra vào thấy đúng thật là bảo vệ, vì đã từng gặp chuyện này, xem ra cũng có ít kinh nghiệm. Anh bấm nút bên cạnh cửa để cho phía ngoài nghe: “Cháu đang bận, để trước cửa lát con lấy ạ.”

Chú bảo vệ nghe cũng đồng ý rồi thả đơn hàng xuống bên dưới cánh cửa rồi rời đi. Hoàng Nam đợi một hồi lâu thì không nghe thêm tiếng gì nên cũng buông lỏng cảnh giác chỉ dám mở he hé cánh cửa, đưa mắt ra ngoài , không có ai. Để an toàn thì với một cánh tay ra ngoài, sau khi xác định vị trí từng món hàng thì kéo nó vào lần lượt. Nhưng đến món hàng cuối cùng, một bàn tay lạnh thấu xương cầm chật lấy tay . Không ổn, cố kéo tay lại sức người không thể nào địch lại sức của ma quỷ. Anh dùng hết sức bình sinh rút ra khiến tay đập mạnh vào thành cửa, cơn đau ập đến bị chậm lại một nhịp. Nhưng ngay sau khi thoát ra liền nhanh trí nắm lấy tay cầm đóng cửa lại.

Không đóng ! Hoàng Nam lên thì thấy một bàn tay trắng nõn của người con đang chặn cánh cửa ngăn cho nó không đóng lại. Một gương mặt ló dần sau cánh cửa phòng, là Tú Hạ. Tình hình người mời ma vào nhà này của không dễ xử lý chút nào, một khi bước qua cánh cửa kia thì mọi thứ đều hoàn toàn vô nghĩa. 

“Bắt rồi!” Tú Hạ dùng sức kéo mạnh cánh cửa ra ngoài khiến cho Hoàng Nam đầy kinh hãi, mạnh sao?

RẦM…

Hà Ảnh vừa tắm xong, đang định lấy đồ bỏ máy giặt thì có tiếng vang lên từ phòng khách.

Cô vứt vội quần áo đó rồi chạy ra ngoài. Cảnh tượng trước mắt như chết lặng trong giây lát, cửa nhà bị mở toang, một trẻ mái tóc xỏa dài đang cầm dao đâm vào chàng trai. Đầu ong lên, trong lúc hoảng loạn đã vô rơi bình hoa bên cạnh.

Choang….

Tiếng đã sự ý của .

“Thân ái à, chào cậu.” Nụ , ánh mắt, gương mặt ấy, Tú Hạ vẫn chưa chịu từ bỏ sao? 

Con dao rút ra khiến máu từ bụng túa ra ướt cả sàn nhà, một giọng trẻ con vang lên, có lẽ vì quá phấn khích mà nó đã xổ một tràn tiếng Thái: “Ôi, ôi ôi, lãng phí quá đi mất, mẹ mau đi lấy thứ gì đó hứng máu hắn ta đi, chỗ này đủ để con sống một đời dư dả đấy. Ooi thơm quá đi mất, con uống nó nhé, nhé, nhé!”

Tim Hà Ảnh như muốn nhảy vọt ra ngoài, chưa từng gặp thứ này bao giờ, những con từng gặp nó đều ở hạng tép riu, con quỷ nhỏ này không chỉ có ý thức hành mà còn cực kì khát máu, còn điều khiển vật thể. Cô không đấu lại nó Hoàng Nam đang ôm bụng nằm quằn quại dưới sàn nhà, chuyện nghĩ đến đầu tiên là bấm số điện thoại gọi cấp cứu. Giờ đây thứ quan tâm chỉ là thế nào để giữ mạng cho , bàn tay run rẩy là biết đang sợ đến dường nào.

Một cơn gió lạnh buốt thổi ngang qua người , Hà Ảnh có thể cảm nhận cổ mình đang bị một thứ gì đó siết chặt, một đứa bé hiện ra trước mắt , lớp da trên người nó tái mét, đôi mắt của nó hệt như đôi mắt vào cái ngày bị ngất xỉu, toàn bộ mắt đều là tròng trắng chỉ có một chấm đen ở giữa nó. Tuy người nó khá nhỏ tầm 5-6 tuổi lực tay thì không hề nhỏ chút nào. Bằng chứng cho thấy là Hà Ảnh dần cảm nhận sinh mệnh của mình đang trôi mau và mọi thứ diễn ra chỉ trong vài giây.

“Phet Kong, đủ rồi, chúng ta đã thỏa thuận sẽ không vào Hà Ảnh.”

Thằng bé quay đầu Tú Hạ hơi nhíu mày rồi thả xuống, vừa lấy lại hơi thở thì điện thoại vang lên tiếng chị trực điện thoại cấp cứu từ đầu dây bên kia, chưa kịp trả lời đã nghe thấy tiếng ở sau, con quỷ nhỏ đó đã nhập vào Tú Hạ và khiên cái xác đi đến ban công tính ném xuống lầu. Điên hả? Đây là lầu 6 đấy, rơi xuống nhẹ cũng chấn thương sọ não, nặng thì mất mạng, thân thể không nguyên vẹn, rốt cuộc bọn chúng muốn gì? Dù là gì đi nữa thì cũng không để bọn chúng như ý muốn. 

Hà Ảnh lao đến đẩy ngã đối phương, Tú Hạ bị đẩy bất ngờ thì bị ngã xuống sàn, còn Hoàng Nam bị ném thẳng vào chân bàn, lúc này đã bị mất ý thức, không còn biết đau đớn là gì. Hà Ảnh chạy đến bên , định sẽ cầm máu trước tiên khi vừa xé áo ra thì lại thấy miệng vết thương đã bắt đầu khô máu, không còn dấu hiệu chảy máu nữa. Cô không tin vào mắt mình mà lấy tay ấn vào vùng bụng gần miệng vết thương rồi quan sát gương mặt nhíu mày. Miệng nhấp máy điều gì đó, đưa tai lại gần nghe mới nghe điều gì: “Chạy đi, tôi không thể chết đâu.” Đến giờ phút này còn lo cho cái quái gì nữa chứ?

Tú Hạ đứng dậy đi đến bên cạnh , ôm Hoàng Nam vào lòng cố lôi đi mà Tú Hạ tức đến đỏ mắt, giọng điệu cũng không còn nhẹ nhàng nữa: “Hà Ảnh, cậu không ngoan! Chỉ vì một thằng đàn ông mà cậu đối xử như với mình sao? Hà Ảnh, mình cho cậu cơ hội cuối cùng, tránh ra.”

“Tú Hạ, dù cậu là mình mình muốn với cậu, người đàn ông này, cậu đừng hòng đụng vào.” Hà Ảnh cố kéo đi rồi Tú Hạ như một kẻ địch, sẽ không cho phép ai đụng vào Hoàng Nam. Hà Ảnh thua vì chưa từng tiếp với loại ma quỷ này nên không biết cách xử lý, nếu Tú Hạ và nó muốn một lần nữa, sẽ liều mạng.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...