Con Nít Như Tờ [...] – Chương 2

“Nãi Nãi” là mật mã giữa tôi và An An, ngoài hai mẹ con tôi, không ai biết đến.

 

Khi An An học mẫu giáo có giáo viên người nước ngoài, con bé đã học câu “good night” để chúc ngủ ngon. Mỗi tối trước khi đi ngủ, con bé đều muốn câu này với tôi. Đôi lúc tôi trêu con bé bằng cách trả lời là “night night,” khiến nó tức tối dậm chân, nhất định bắt tôi phải đúng mới chịu ngủ.

 

Lâu dần, “Nãi Nãi” trở thành mật mã giữa hai mẹ con tôi để giỡn với nhau.

 

Cuộc điện thoại này, nhất định là từ An An.

 

Tôi đặt điện thoại xuống, thoáng thấy dưới chiếc bình hoa trên bàn có một mẩu giấy:.

 

“Hãy tin hắn, cứu An An.”.

 

Nét chữ nguệch ngoạc, có thể thấy người viết ra trong vội vàng.

 

Nhưng… đây dường như là chữ viết của tôi?.

 

Khi thời gian gấp gáp, tôi thường viết chữ nối liền, mỗi chữ cái kết thúc bằng một nét cong nhỏ - một thói quen tôi có từ khi còn trẻ.

 

Da đầu tôi tê dại, cố gắng nhớ lại liệu sáng nay tôi có viết những lời này hay không, hoặc có thể đã vô để lại mẩu giấy này từ trước.

 

Nhưng trước hôm nay, tôi chưa bao giờ tin rằng An An sẽ gặp phải chuyện gì bất trắc, chứ đừng đến việc liên quan đến từ “cứu.”.

 

Còn “hắn” trong mẩu giấy, là ai?.

 

Chẳng lẽ tôi đã mộng du, để lại cho chính mình một mẩu giấy khó hiểu này, để cảnh báo điều gì đó chăng?.

 

3.

 

Tôi đang đau đầu suy nghĩ thì đột nhiên điện thoại di reo lên, trên màn hình hiển thị cuộc gọi từ giáo Thái.

 

"Mẹ của An An, xảy ra chuyện này tôi cũng rất đau lòng, mong chị giữ gìn sức khỏe.." Giọng của Thái mang theo tiếng nghẹn ngào nặng nề.

 

"Cô Thái, nhà trường định xử lý việc này thế nào?" Tôi thực sự không muốn nghe thêm những lời khách sáo nữa.

 

"Hiệu trưởng mong muốn gặp chị vào sáng mai, để thảo luận về cầu của chị, xem phía nhà trường có thể đáp ứng gì không.".

 

Thì ra Thái chỉ là con rối truyền đạt thông tin.

 

Tôi còn chưa kịp trả lời, thì nghe ấy hạ giọng, hỏi tôi:.

 

"Tuy nhiên, về chuyện của An An, tôi cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ. Lúc đó có mấy bé trong lớp cùng đi vệ sinh với con bé, không ai với giáo viên là An An đã bị ngã. Đến khi giáo viên điểm danh mới phát hiện thiếu người, khi tìm ra thì An An đã qua mất thời gian cứu chữa tốt nhất rồi.." Cô ấy nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.

 

Trái tim tôi như bị dày vò thêm một lần nữa.

 

Theo lời Thái, rất có khả năng An An đã bị bắt nạt ở trường.

 

An An tính cách hoạt bát, vui vẻ, luôn hòa thuận với bè trong lớp. Dù thỉnh thoảng có cãi vã, gổ, cuối cùng cũng sẽ hòa giải sau những buổi “tòa án” của giáo viên.

 

Con bé chưa bao giờ phàn nàn với tôi về việc có ai trong lớp bắt nạt mình. Mỗi ngày nó đều hớn hở đi học về, như một mặt trời nhỏ không bao giờ tắt.

 

Cô Thái biết chúng tôi là gia đình đơn thân, vì cũng chăm sóc An An nhiều hơn, thường xuyên liên lạc với tôi và chưa bao giờ đề cập rằng con bé bị bắt nạt.

 

Vậy tại sao hôm nay lại xảy ra chuyện kỳ lạ này?.

 

"Những đó là ai? Cô có thể cho tôi biết không?" Tôi nén cơn giận đang dâng trào, cố tỏ ra bình tĩnh hỏi.

 

"Tiểu Vũ, Tiểu Quế và Tiểu Linh, ba bé.".

 

"Phiền cho tôi thông tin liên lạc của phụ huynh các bé không? Tôi có một số vấn đề muốn hỏi họ.".

 

Cô Thái đồng ý ngay lập tức, sau khi kết thúc cuộc gọi liền gửi cho tôi ba số điện thoại qua WeChat.

 

Bây giờ là tám giờ tối, chưa phải quá muộn, tôi gọi ngay cho phụ huynh của Tiểu Vũ trước.

 

"Chào /chị, tôi là mẹ của An An, muốn hỏi thăm về chuyện hôm nay ở trường.." Tôi chưa kịp hết câu thì bị giọng đàn ông ồm ồm cắt ngang:.

 

"Đúng là xui xẻo! Cô là mẹ của con bé đã chết. Cô lấy số của tôi ở đâu? Tôi sẽ khiếu nại trường học!".

 

Người đàn ông dập máy ngay lập tức.

 

Tôi không bỏ cuộc, tiếp tục gọi cho phụ huynh của Tiểu Quế.

 

"Chào /chị, tôi là mẹ của An An.." Tút tút tút..

 

Lần này tôi còn bị ngắt lời nhanh hơn, bên kia vừa nghe thấy tôi giới thiệu liền thẳng thừng dập máy.

 

Người thứ ba là phụ huynh của Tiểu Linh.

 

"Chào /chị, tôi là mẹ của An An, muốn hỏi thăm về chuyện Tiểu Linh hôm nay ở trường." Cuối cùng tôi cũng trọn câu đầu tiên.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...