Tôi vẫn ôm chặt lấy cơ thể ấm áp nhỏ bé của con, không nỡ buông tay, lẩm bẩm trả lời:.
"Mẹ chỉ muốn ôm con thôi..".
Con bé khúc khích, đó là tiếng quen thuộc của nó mỗi khi chuẩn bị bày trò nghịch ngợm.
Điện thoại của tôi đổ chuông.
Tôi buông con ra, quay người định lấy điện thoại để trên bàn, khi quay lại, tôi thấy sắc mặt của An An đột nhiên biến đổi.
Con bé giơ cánh tay có gắn đồng hồ điện thoại lên, từ đó truyền ra giọng của "tôi":.
"Alo, An An?".
6.
Tiếng chuông điện thoại của tôi cũng vừa lúc ngừng lại, trên màn hình hiện ra một cuộc gọi nhỡ từ đồng hồ của An An.
“Mẹ, mẹ đang ở đâu?” Con bé đứng cứng đờ, hỏi một cách khô khốc.
Từ chiếc đồng hồ truyền ra tiếng lớn của "tôi":.
“Tất nhiên mẹ đang ở công ty rồi, con lại quên mang bài tập à, cần mẹ mang tới không?”.
An An chăm chăm tôi trước mắt mà không lời nào, sau đó cúp máy.
“An An, con nghe mẹ giải thích…” Lúc này tôi mới nhận ra, mẹ trong thời không này và tôi thực sự là hai cá thể độc lập.
“Cô là ai?” An An ngắt lời tôi, hỏi một cách dữ tợn.
“Mẹ là mẹ của con, là mẹ ngày mai của con. Hôm nay con gặp chuyện, nên mẹ muốn quay lại xem có thể giúp gì cho con không.” Tôi chọn những gì con có thể hiểu , kể đơn giản.
“Ồ! Mẹ xuyên không rồi!” An An thẳng.
Tôi hít sâu một hơi: Trẻ con bây giờ khả năng chấp nhận thật quá cao, An An lại có thể bình tĩnh tiếp thu mọi thứ như .
“Hôm nay mẹ sẽ ở lại trường với con, đi vệ sinh cũng đi cùng, không?” Tôi nhẹ nhàng thỏa thuận với con bé.
“Gì? Con đâu phải là đứa bé bám mẹ! Con không muốn mẹ đi theo đâu!” An An hờn dỗi.
“Vậy con hứa với mẹ, đừng đi vệ sinh với Tiểu Vũ và Tiểu Quế, hôm nay cố gắng ở bên Tiểu Linh, không?” Tôi lùi một bước để tiến lên.
“Mẹ, mẹ biết Tiểu Linh à? Mẹ có thích ấy không?” An An nghiêng đầu hỏi tôi.
“Biết chứ, mẹ của Tiểu Linh các con là tốt mà.” Tôi nhẹ nhàng vuốt tóc con bé.
An An gật đầu đồng ý, chỉ là còn phải vào lớp học, rồi chạy về lớp.
Nhìn con bé an toàn bước vào lớp, tôi thở phào nhẹ nhõm, quay người đi về phía nhà vệ sinh.
Khi mở cửa ngăn cuối cùng, trên sàn vẫn là lớp bụi dày và những dấu chân lộn xộn, xung quanh tường là chổi, cây lau nhà và khăn.
Khác biệt duy nhất là lần này, trên sàn không có vết máu.
Tôi cảm thấy hơi nhẹ nhõm, căng thẳng suốt cả buổi sáng cũng phần nào xoa dịu.
Nhưng tôi không dám chắc, việc An An không xảy ra chuyện ở đây hôm nay liệu có phải sẽ diễn ra ở một nơi khác không.
Nếu tôi chỉ chăm theo dõi nhà vệ sinh, trong lớp học, cầu thang, sân trường, nhà ăn, hay trong giờ học, liệu An An có phải chịu sự bắt nạt và hành hạ của ai khác không?.
Tôi đột nhiên cảm thấy lo sợ, sự chắc chắn ban đầu của tôi biến mất.
Bên ngoài vang lên tiếng ồn ào, thì ra đã đến giờ ra chơi, từ trong lớp tràn ra một đám học sinh nhỏ.
Vì giờ ra cũng là dòng người ngược lại, nên tôi quyết định nấp tạm trong nhà vệ sinh, đợi đến giờ vào học rồi ra cũng không muộn.
Sau khi đã định xong ý, tôi nhanh chóng nấp vào trong phòng chứa dụng cụ.
Bên ngoài, các bé đang trò chuyện ồn ào, chia sẻ về những gì xảy ra trong giờ học, ai đã trò gì ngốc nghếch, ai đã quên mang bài tập và bị thầy đứng.
Tôi thấy câu chuyện thật thú vị, thậm chí không cẩn thận bật , tiếng của tôi cũng bị lấn át bởi tiếng của các bé, khiến tôi cảm thấy bớt căng thẳng phần nào.
Đang thả lỏng, cánh cửa phòng dụng cụ đột nhiên bị mở ra.
Hai bé đứng trước cửa, không ngờ có người bên trong, tôi với vẻ nghi ngờ.
Tôi trong lòng chợt có phỏng đoán: Hai đứa nhóc này là kẻ bắt nạt An An đến thăm dò?.
“Tiểu Vũ, Tiểu Quế.” Tôi thốt ra với ý thăm dò.
“Cô là ai? Sao lại biết tên tụi con?” Hai bé trố mắt , liếc nhau một cái, chống nạnh hỏi với vẻ đầy kiêu ngạo.
Đúng là hai đứa này rồi, kế hoạch còn rất tỉ mỉ. Tôi thầm chửi rủa trong lòng.
“Cô là ai không quan trọng, quan trọng là các con đã gì! Cô cảnh cáo các con, tránh xa Vương An An ra, đừng có giở trò gì với con bé!” Tôi không khách sáo, dùng giọng thô lỗ .
Những bé trong nhà vệ sinh bỗng im lặng, một số còn chạy ra ngoài để báo cáo với giáo viên.
Bạn thấy sao?