Con Sói Mắt Trắng – Chương 8

8

Thịnh Thất hỏi tôi: “Cậu thật sự không đi xem hắn sao? Tiếp tục thế này, có khi mất mạng đấy.”

Tôi ngồi trong văn phòng ấm áp, mưa rơi lất phất ngoài cửa sổ, nhấp một ngụm cà phê nóng.

“Chết không nổi.”

Tôi không hề mềm lòng.

So với những đau đớn mà hắn từng ra cho tôi, những gì hắn chịu bây giờ… chẳng đáng là gì.

Đây chỉ là cái giá đầu tiên hắn phải trả cho sự ngu xuẩn và độc ác của chính mình.

Ba ngày sau, hắn chịu không nổi nữa, ngất xỉu ngay tại nghĩa trang, bảo vệ tuần tra phát hiện và đưa vào bệnh viện.

Tỉnh lại, việc đầu tiên hắn vẫn là gọi điện cho tôi.

Lần này, tôi cuối cùng cũng bắt máy.

Giọng hắn khàn đặc, yếu ớt, mang theo một tia hy vọng nhỏ nhoi và hèn mọn:

“Chị… em rồi… chị có thể… có thể tha thứ cho em không?”

“Tha thứ cho cậu?”

Tôi khẽ bật .

“Giản Trạch Dực, cậu đang hiểu nhầm điều gì sao?”

“Tôi bảo cậu đi quỳ, không phải để cầu xin sự tha thứ của tôi.”

“Là để cậu rõ, cậu thật sự là ai, những gì cậu từng có… là từ đâu mà có.”

“Bây giờ, cậu rõ chưa?”

Đầu dây bên kia, một khoảng im lặng thật dài.

Tôi có thể tưởng tượng ra biểu cảm tuyệt vọng của hắn lúc này.

“Tôi chưa từng muốn lấy mạng cậu.”

Tôi bình tĩnh tiếp:

“Tôi đã bảo trợ lý cho cậu một căn hộ nhỏ ở ngoại ô, và trong thẻ của cậu đã chuyển hai trăm nghìn.”

“Số tiền này, đủ để cậu sống một thời gian.”

“Từ nay về sau, cậu sống hay chết… không liên quan gì đến tôi, cũng chẳng liên quan gì đến nhà họ Giản.”

“Từ đây, cậu đi đường của cậu, tôi đi cầu độc mộc của tôi.”

“Đừng bao giờ đến tìm tôi nữa.”

Nói xong, tôi không cho hắn cơ hội phản ứng, trực tiếp cúp máy, rồi chặn số.

Thế giới, cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tôi rút toàn bộ vốn đầu tư khỏi nhà hàng Michelin kia, phó tổng cùng đội ngũ cốt lõi đồng loạt từ chức, theo tôi lập công ty mới.

Chưa đầy nửa năm, nhà hàng mới của tôi nhờ vào chất lượng dịch vụ và món ăn xuất sắc, nhanh chóng đứng vững trong ngành, trở thành một chuẩn mực mới.

Còn nhà hàng của Giản Trạch Dực, vì mất đội ngũ chủ chốt, mất vốn đầu tư, cộng thêm ảnh hưởng tiêu cực từ vụ Hoa Diễm Diễm, chẳng mấy chốc đã ăn thua lỗ, rồi sản.

Nghe , Giản Trạch Dực cầm hai trăm nghìn tôi cho, định mở một vài mối kinh doanh nhỏ, đều thua lỗ sạch sẽ.

Hắn quen sống xa hoa, tiêu tiền như nước, hoàn toàn không biết cách tính toán chi tiêu.

Rất nhanh, tiền cạn sạch, đến tiền nhà cũng không còn khả năng trả.

Về sau, tôi nghe tin từ Thịnh Thất.

Hắn phục vụ ở một quán bar để mưu sinh, mỗi ngày phải gượng, bưng trà rót rượu cho những người mà trước đây hắn từng khinh thường.

Có một lần, hắn còn bị một “người cũ” nhận ra, bị sỉ nhục ngay trước mặt mọi người.

Thịnh Thất hỏi tôi, có hối hận vì mọi chuyện đến mức này không.

Tôi lắc đầu.

Tôi không hối hận.

Tôi chỉ hối hận, vì đã không sớm rõ bộ mặt thật của hắn.

Tôi đã tốn hơn mười năm, cố gắng biến một con sói thành một con cừu.

Kết quả chứng minh, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Bây giờ, tôi có sự nghiệp vững vàng, có bè ở bên.

Tôi không còn phải sống vì bất kỳ ai, không cần gánh những trách nhiệm vốn không thuộc về mình.

Cuối cùng, tôi đã sống thành chính mình.

Một buổi chiều đầy nắng đẹp, tôi cùng Thịnh Thất uống trà trong khu vườn ngoài trời của nhà hàng mới.

Một người đàn ông mặc đồng phục shipper dừng xe máy điện trước cửa nhà hàng.

Anh ta tháo mũ bảo hiểm xuống, lộ ra gương mặt hốc hác, già nua.

Là Giản Trạch Dực.

Hắn thấy tôi, ánh mắt phức tạp, có xấu hổ, có oán hận, nhiều hơn cả… là một sự buông xuôi.

Hắn không tiến lại gần, chỉ đứng xa xa tôi một cái, rồi xách thùng đồ ăn, lặng lẽ bước vào tòa nhà bên cạnh.

Ánh nắng rải lên người tôi, ấm áp đến dịu dàng.

Tôi thu lại tầm mắt, Thịnh Thất, khẽ :

“Thất Thất, cậu thấy không, hôm nay trời… có đẹp không?”

Cô ấy cũng .

“Ừ, đẹp lắm, chưa từng đẹp như thế.”

Chúng tôi đều hiểu, đám mây đen bao phủ bầu trời của tôi suốt mười mấy năm, cuối cùng đã tan biến hoàn toàn.

Tương lai, rực rỡ và thênh thang.

【Toàn văn hoàn】

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...