Ai mà ngờ , khi tôi vừa đến thôn Hòa Mộc,
Lý Cẩm Trạch lại gọi điện đến.
"Mẹ, mẹ đang ở đâu ?
Tại sao nhà của chúng ta lại bị bán rồi?"
Tâm trạng vui vẻ khi thấy tuyết ngay lập tức bị hỏng.
"Trước tiên, tôi không phải mẹ cậu.
Thứ hai, đó là nhà của tôi.
Tôi không muốn giữ nữa, nên bán thôi."
"Mẹ, con biết con sai rồi!
Mẹ không thể tính toán với con !
Bây giờ con và ba đều không nghĩ ngợi lung tung nữa,
cả nhà mình đoàn tụ, sống tốt với nhau nhé?"
Tôi nắm một nắm tuyết trong tay,
đến khi tuyết trắng tan thành nước lạnh buốt, thấm ướt lòng bàn tay,
tôi mới khẽ với đầy sự châm chọc:
"Sao thế?
Bà mẹ đại gia của cậu không cần cậu nữa sao?
Giờ lại nhớ đến bà già nghèo kiết xác như tôi à?"
"Lý Cẩm Trạch, tôi rõ cho cậu biết.
Từ giờ trở đi, chúng ta không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Đừng tôi buồn nôn thêm nữa!"
Cúp điện thoại, tôi vẫn cảm thấy không yên tâm.
Cha con họ Lý đều là loại người vụ lợi.
Không lý nào bỏ mặc bà mẹ giàu có để quay sang tìm tôi.
Chắc chắn có vấn đề!
Vừa nghĩ đến đây, Tiểu Trương - người tôi gặp ở siêu thị hôm đó, gọi điện đến.
Tôi vội vàng bắt máy.
"Chị Cao, chị có nghe tin chưa?"
"Cha con Lý Phi cứ tưởng đã bám phú bà.
Ai ngờ đâu, Trương Phương thực ra bị ung thư, tiền bạc cạn kiệt, chỉ muốn lừa họ để lo hậu sự."
"Ban đầu, họ còn chưa phát hiện ra.
Cho đến một hôm, Lý Phi đi thăm sếp cũ đang nhập viện, cờ thấy Trương Phương đang mua thuốc ở khoa ung bướu.
Thế là lộ ra chân tướng, đúng là tức chết mất!"
Tôi bật thành tiếng:
"Trò hề gì đây?
Ba con chuột cùng một tổ, mỗi người một toan tính, quả không hổ danh là "máu mủ thâm"!
Đúng là báo ứng!"
Tiểu Trương theo một lúc, rồi nghiêm túc nhắc nhở tôi:
"Chồng tôi , dạo này Lý Phi như phát điên, rõ ràng là bị sốc nặng.
Chị Cao, chị hãy lo cho bản thân nhiều hơn, nghìn vạn lần đừng mềm lòng mà tha thứ cho cha con họ nữa!"
Tôi mỉm đồng ý.
"Tha thứ?"
Nằm mơ đi!
Sau chuyến đi A Lặc Thái, việc đầu tiên tôi là mang quà lưu niệm đến nhà trai.
Ai ngờ lại đụng phải cha con Lý Phi.
Thấy tôi, Lý Cẩm Trạch lập tức phấn khích chạy đến đỡ cánh tay tôi:
"Mẹ, bác mẹ đi Tân Cương, thời tiết bên đó lạnh lắm!
Mẹ vốn đã yếu, sao còn đi xa thế?
Con lo cho mẹ lắm đấy!"
Tôi ghê tởm hất tay nó ra:
"Liên quan gì đến cậu?"
Lý Phi gượng:
"Lan Chi, sao em không sớm là đã dành dụm cho con nhiều tiền như ?
Nếu biết trước, với A Trạch đâu có mấy chuyện ngốc nghếch đó.
Từ giờ, nhà mình sẽ sống tốt với nhau, không để ý mấy chuyện linh tinh nữa."
Ồ, ăn đủ đắng cay từ Trương Phương rồi mới nhớ đến phân chia tài sản à?
"Ra đi tay trắng" là do chính hắn , cũng là do hắn tự tay ký vào đơn ly hôn trước mặt luật pháp.
Giờ muốn nhắm đến 5 triệu của tôi sao?
Mơ đẹp quá nhỉ!
Anh trai tôi gượng, giở giọng hòa giải:
"Lan Chi, giờ A Trạch với Lão Lý đều biết sai rồi.
Người một nhà sao cứ chuyện như người dưng thế?
Về chung một nhà mà sống cho tốt đi."
"Anh thật nhé, lúc trước họ không thông báo cho em về đám cưới là không đúng.
Nhưng em cũng đâu phải hoàn toàn vô can?
Em chuyện trong lễ cưới, con dâu tương lai giận dữ không muốn kết hôn nữa.
Gia đình nào chẳng có lúc cãi vã, ngay cả răng cũng còn va vào môi mà…"
Nhìn sắc mặt tôi, cuối cùng trai cũng im miệng.
Nhưng câu của ta khiến tôi nhớ lại quá khứ đen tối của mình.
Bạn trai cũ của tôi, ở bên nhau 10 năm mà cứ mãi trì hoãn chuyện kết hôn.
Lúc nào cũng :
"Đợi ổn định sự nghiệp đã."
"Đợi công ty vào guồng quay đã."
"Đợi thời điểm thích hợp đã."
Cho đến khi… thư ký của hắn có thai.
Hắn quỳ xuống, khóc lóc cầu xin tôi:
"Chỉ cần em tha thứ cho , sẽ tìm cách dẹp ta đi, rồi mình kết hôn."
Lúc đó, trai tôi cũng :
"Đàn ông ai mà chẳng mắc sai lầm?
Bao năm nay, người ta thành đạt như , không chê em đã ba mươi mấy tuổi rồi.
Vẫn muốn cưới em, đó là phúc phận của em!"
Bạn thấy sao?