Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pqi81iUn1
Thuở nhỏ, bà ấy luôn đến thăm chúng ta.
Có lúc mang cho chúng ta một ít điểm tâm nhỏ, có lúc là một ít đồ chơi tự tay đan.
Hiền phi nương nương nhất quyết không cho phép chúng ta nhận, không những không được nhận, ngay cả nhìn thêm một lần cũng không được.
“Thân thể bà ta bẩn thỉu, đồ vật cũng bẩn thỉu, chạm vào sẽ mắc bệnh dơ bẩn.” Bà ta luôn nói với ta như vậy.
Ta không biết bệnh dơ bẩn là gì, ta biết, trên dưới toàn bộ cung điện đều ghét bỏ nữ nhân, kéo theo đó, các nương nương khác cũng không cho phép nhi tử nhi nữ của họ chơi với ta và Tam ca.
Khi phụ hoàng không ý tới, những người khác sẽ cấu kết lại bắt nạt chúng ta.
Đánh c.h.ế.t con thỏ nhỏ ta nuôi.
Lợi dụng lúc ta cho cá ăn bên bờ sông mà đẩy ta xuống hồ.
Đổ mực vào chén trà của ta.
Vân vân và mây mây, mỗi khi ta khóc lóc muốn nhào vào lòng Hiền phi nương nương, kể lể những tủi hờn của ta thì luôn bị bà ta đẩy ra: “Thập Nhất, con sinh ra vốn đã như vậy, không trách được người khác.”
Ta sinh ra đã có tội, họ nói ta đáng bị như vậy.
Mùa đông năm đó, Hiền phi nương nương vốn rất tốt với Tam ca, đột nhiên hắn đứng trên băng mà sám hối.
Ngày đông gió lạnh căm căm, hắn chân trần đứng trên băng mười mấy canh giờ, tối hôm đó đã sốt cao, toàn thân nóng hổi. Ta khóc lóc nói với Hiền phi nương nương hắn bệnh rồi, phải tìm thái y đến xem, Hiền phi nương nương lại lạnh nhạt, chỉ nói trẻ con nóng lạnh thất thường là chuyện thường , qua một đêm là khỏe.
Tối hôm đó ta ép hỏi tiểu thái giám theo Tam ca mới biết được, thì ra lúc riêng tư không có người, Tam ca đã gọi nữ nhân kia một tiếng “nương”.
Trước khi ngủ, ta lén nghe thấy ma ma khuyên nhủ Hiền phi nương nương đang lo lắng: “Chỉ cần nữ nhân kia còn tồn tại một ngày, Dù nương nương có tận tâm nuôi dưỡng Tam hoàng tử đến đâu, cũng không phải là danh chính ngôn thuận.”
Nhưng đến tối, bụng đói kêu ầm trời, trằn trọc không ngủ được.
“Thập Nhất...” Trong mắt ma ma tối sầm lại, đột nhiên lầm bầm một câu: “...Cũng không phải là không còn thuốc chữa.”
Ngày hôm sau, Hiền phi nương nương gọi ta đến, ngữ khí ôn hòa chưa từng có, trước mặt bà ta có một bát canh ngọt, nói để ta mang đi đưa cho nữ nhân kia.
[Truyện đăng tải duy nhất tại otruyen.vn - https://otruyen.vn/cong-chua-den-ban-roi-kia/ngoai-truyen.html.]
Lớn lên trong cung từ nhỏ đến lớn, trò lừa người nào mà ta chưa từng thấy? Ta im lặng một lúc, hỏi Hiền phi nương nương: “Có phải ta mang canh đi, bệnh của huynh ấy sẽ được cứu không?”
Hiền phi cười tủm tỉm vuốt ve búi tóc của ta, nói một câu “Đứa trẻ ngoan, huynh con trông cậy cả vào con, ta cũng trông cậy toàn bộ vào con.”
Con đường đến lãnh cung hẻo lánh khó đi, khi ta đến, bà ấy đang chổng m.ô.n.g ngồi xổm trên đất nhổ cỏ.
Cỏ đuôi chó trong tay bị bà ấy đan thành những con thỏ nhỏ, những con bươm bướm nhỏ.
Bà ấy thấy ta đến, mắt sáng lên, cười tủm tỉm mở miệng: “Sao con lại đến đây?”
Ngay sau đó nhìn thấy bát canh trong tay ta, nụ cười lập tức đông cứng lại.
Ta cúi đầu, không dám nhìn đôi mắt xinh đẹp của bà ấy, ta lắp bắp mở miệng, ta nói huynh ấy bệnh rồi, bệnh rất nặng, cần tìm đại phu đến khám.
Ta không dám nói bát canh này là gì.
Ta cũng không dám để bà ấy uống bát canh đó.
Ta chỉ là bất lực, liên tục nói rằng huynh ấy bệnh rất nặng, thật sự rất nặng, sắp c.h.ế.t rồi.
Một lúc lâu sau, bà ấy nhận lấy bát canh từ tay ta, cố ra vẻ thoải mái nói một câu “Ta biết rồi”, sau đó ngẩng đầu uống cạn từng giọt canh trong tay ta, rồi lại vội vàng giục ta rời đi trước khi độc phát tác.
Ta quay đầu nhìn bóng dáng bà ấy đứng trong gió.
Cũng tốt.
Lúc đó ta thầm nghĩ, như vậy sau này sẽ không còn ai ghét bỏ xuất thân của ta nữa rồi.
Rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay lại.
Ta đã chọn hai con thỏ nhỏ và bươm bướm nhỏ đẹp nhất trong số những con bà ấy đã đan.
Một con tặng cho huynh ấy.
Một con chôn sâu trong lòng.
Bạn thấy sao?