5
Ông đại gia tôi đầy niềm nở:
“Con à, về thành phố với ba đi.
Ba chuẩn bị cho con phòng công chúa mà con nào cũng thích rồi đấy.
Các chẳng phải đều thích đẹp sao? Ba đã mua sẵn đủ loại mỹ phẩm hàng hiệu về nhà rồi, mấy thương hiệu nổi tiếng ấy nhà mình đều có cổ phần cả, con thích cái gì cứ lấy mà dùng, chịu không?”
Ông đại gia này hoàn toàn khác hẳn tưởng tượng nghiêm khắc của tôi.
Nhìn như chỉ thiếu nước ôm lấy tôi khóc lóc van xin thôi.
“Con , về nhà với ba đi mà?”
Nhìn vẻ mặt kinh hãi của đám người xung quanh.
Tôi khẽ lắc đầu:
“Cháu không đi. Sắp thi đại học rồi, hộ khẩu của cháu ở đây.”
Ông đại gia vô cùng thấu hiểu và xoay mặt rất nhanh, lập tức đập đùi cái đét:
“Con nhà ba đúng là thông minh hiếu học!
Được, ba ở lại cùng con!”
Mọi người như tìm cơ hội để vặn lại.
Từng người khẩy một tiếng.
Mặt hoa khôi thôn dần dần hiện ra vẻ đắc ý.
“Ông sai rồi đấy. Cả làng ai mà chả biết, Thu Vũ ngốc lắm cơ.”
“Chỉ có con Nhã Nhã học giỏi thôi, còn con bé này…”
Người trong làng lắc đầu:
“Lần nào cũng đội sổ cả!”
“Đội sổ?”
Ông đại gia kinh ngạc tôi.
Ngay sau đó vung tay cái phạch:
“Không sao! Ba lập tức mời gia sư giỏi nhất tới dạy, học toàn giáo viên top vàng top bạc cho ba!”
Tôi: ……
“Bây giờ không cho phép học thêm ngoài giờ đâu ạ.”
Tôi nhắc nhở ông ấy.
Ông bố đại gia gãi đầu hề hề:
“Không sao, ba con tốt nghiệp Thanh Hoa, dạy con ôn thi đại học dư sức!”
Cả đám dân làng như hít ngược một ngụm khí lạnh.
Ông bố đại gia khoe của đúng là chẳng sợ bị người ta ghét.
Nói thật, tôi cũng có chút bất ngờ.
Dáng vẻ của ông ấy lúc cử chỉ hành thì đúng kiểu đại gia mới phất, ai mà nghĩ học vấn lại cao thế.
Những năm qua, tiền bạc rốt cuộc đã gì với ông ấy ?
“Alo, Tiểu Lưu, đặt ngay cho tôi một bộ tài liệu và đề luyện thi đại học năm ba, gửi tới ngay.”
Khi gọi điện, đúng thật là có dáng dấp của người giàu.
Có điều ánh mắt vừa chạm phải tôi lại lập tức tươi roi rói.
Hoa khôi thôn hiếm khi chịu thiệt, tức đến giậm chân thùm thụp bên cạnh.
“Học thêm cũng vô ích thôi, Thu Vũ điểm số thế kia, hết thuốc cứu rồi!”
Ông bố đại gia nghe , rõ ràng đã không nhịn nổi nữa.
“Con tôi, chắc chắn di truyền gen tốt của ba chứ sao.
Dù có thi không đậu cũng chẳng sao, thừa kế gia sản thẳng luôn!”
6
Ông bố đại gia cũng chẳng khách sáo.
Nói không hai lời, dọn đồ đến ở luôn căn nhà lụp xụp của tôi trong làng.
Ông ấy cái giường gỗ tôi tự kê lên mà sững người.
Tôi nghĩ ngợi một chút:
“Nếu ngủ không quen thì thôi cứ về thành phố trước cũng ạ.”
Dù gì thì người giàu chắc toàn ngủ đệm lò xo sang chảnh chứ ai nằm gỗ.
Đầu ông ấy lắc như trống bỏi.
Xoay người gọi điện tiếp.
Vẫn là cậu nhân viên xui xẻo Tiểu Lưu kia.
“Alo, Tiểu Lưu à, gửi ngay cho tôi một cái nệm tốt nhất, mềm nhất, gối chăn cũng phải bằng tơ tằm đấy, nhanh lên!”
Ông bố đại gia to như sấm.
Khác hẳn cha nuôi của tôi trước kia, lúc nào cũng nhẹ hều, khúm núm.
Khi quay người lại, ông ấy còn lén lau khóe mắt bằng tay áo.
“Ba không sao, chỉ là con gầy thế này, ngủ cái giường gỗ này không ổn.”
Tiểu Lưu việc quả thật rất nhanh.
Đêm đó tắm rửa xong, nằm trên chăn gối mềm mượt còn hơn cả làn da tôi, tôi vẫn thấy chưa quen.
Ông bố đại gia nằm ở căn phòng nhỏ đối diện.
Chắc vì cái giường gỗ cứng quá, ông lăn qua lộn lại, tôi nghe rõ mồn một.
Sáng hôm sau, tôi đang rửa mặt bên giếng thì đã thấy ông bố đại gia nhiệt vẫy tay gọi tôi.
“Tiểu Lưu vừa mua cho con bánh bao ngon nhất thị trấn, con , mau lại ăn thử xem.”
Mới hơn 6 giờ sáng, Tiểu Lưu đúng là việc như gió.
Tôi cảm ơn rồi ngồi lên ghế gỗ chuẩn bị ăn bánh, ông bố đại gia chắc hôm qua không ngủ ngon, mắt thâm quầng mà vẫn tươi như hoa tôi.
“Con ba đúng là đẹp thật, câu ‘thanh thủy xuất phù dung’ chính là con ba đây này.”
“…”
Thật ra tôi cũng không xấu, trước kia ba nuôi từng với tôi . Nhưng ông còn bảo, con xinh quá ở trong làng dễ bị đám trai ế dòm ngó, nên quê mùa đen nhẻm một chút cũng chẳng sao.
Ông bố đại gia chẳng biết từ đâu vác về một đống mỹ phẩm đủ hãng mà tôi chưa từng nghe tên, tất cả chất đống trước mặt tôi.
“Con à, thích dùng gì cứ dùng, ba dọn sạch quầy hàng rồi, tất cả đều để cho con ba xài, phải là đồ tốt nhất mới xứng với con.”
Ông bố đại gia lại bắt đầu cái kiểu bá đạo của mình.
Nhưng nghe thế trong lòng tôi lại thấy ấm áp vô cùng.
Tôi gật đầu, cắn một miếng bánh bao nhân thịt, ngon quá trời ngon!
……
Một tuần sau, trường tổ chức thi thử lần một.
Dạo này tôi đi học, ông bố đại gia thì ở nhà ôn lại kiến thức cũ, rồi dạy tôi học.
Tôi vừa buồn vừa cảm .
Làm mấy đề liên tục, ánh mắt ông ấy tôi cũng dần thay đổi.
“Con à, nền tảng cũng ổn đấy, đầu óc cũng nhanh nhạy, giống ba chứ không hề giống kiểu đội sổ đâu!”Đọc full tại page Vân hạ tương tư
Tôi cong môi khẽ:
“Nhã Nhã thích thủ khoa, em chẳng buồn tranh với ta. Thi đại học cứ đạt đúng thực lực là , không thì ở cái làng này, ta con trưởng thôn, suốt ngày kiếm chuyện với em.”
Đến khuân gạch còn chẳng yên thân nữa.
Nghe xong, ông bố đại gia lại không nhịn mà lau nước mắt.
Tôi nhún vai, tiếp tục đề. Có bố học bá kèm cặp, không tranh thủ thì phí quá.
Ông ấy đúng là dân học bá Thanh Hoa, rất nhanh đã phát hiện ra những lỗ hổng kiến thức của tôi. Một số bài lớn tôi còn chưa nắm phương pháp linh hoạt, nhờ có ông bổ túc tận , tôi tiến bộ thấy rõ từng ngày.
Khẽ, có một ông bố vừa giàu vừa giỏi cũng không tệ nhỉ.
Ngày thi thử lần một, hoa khôi thôn Nhã Nhã lại không quên xỉa xói tôi:
“Có ông bố tốt nghiệp Thanh Hoa thì sao chứ?
Cô chẳng phải vẫn đội sổ sao? Tôi thấy khỏi phí của, hay bảo ba dạy tôi đi?”
Tôi gấp sách lại, nhàn nhạt liếc ta một cái:
“Được thôi, đi hỏi thử xem ba tôi có muốn dạy không.”
“Cô…”
Nhã Nhã tức đến giậm chân thùm thụp.
Khoảnh khắc nhận đề thi, tôi khẽ .
Ông bố Thanh Hoa quả nhiên không phải hư danh, thậm chí còn đoán trúng cả đề.
7
Ba ngày sau có điểm thi.
Giáo viên chủ nhiệm nghiêm túc gọi tôi lên văn phòng.
“Thu Vũ, lần này em không gian lận chứ?”
Tôi dứt khoát lắc đầu.
Để tránh sau này có ai ra vào, suốt lúc bài tôi thậm chí còn chẳng thèm ngẩng đầu lên lấy một lần.
“Nếu không tin, có thể kiểm tra camera giám sát.”
Chắc vì thấy tôi hoàn toàn không chút chột dạ, chủ nhiệm cũng nhẹ nhõm thở ra.
Thế … khi ấy đặt bài thi trước mặt tôi…
Tôi trợn mắt há hốc mồm, chết lặng tại chỗ.
Đừng giáo, ngay cả chính tôi còn không dám tin.
“Hạng nhất khối, hạng nhì toàn huyện?!”
Trên bài thi toàn những dấu tích đỏ, sai sót chỉ lèo tèo vài chỗ nhỏ.
Giáo viên chủ nhiệm khẽ cong môi, ánh mắt vừa vui mừng vừa… tự hào.
“Cô biết ngay em có tiềm năng! Về cố gắng học hành cho tốt, phấn đấu thi Thanh Hoa, Bắc Đại nhé!”
Tôi: ……
Thật ra tôi cũng chẳng phải kiểu học sinh “tiềm năng” gì.
Chỉ là trước giờ thành tích tôi vốn không tệ, có điều hễ tôi bài tốt một cái, Nhã Nhã lại kiếm cớ sự.
Lâu dần, tôi cũng lười nộp bài tử tế.
Nhưng… ông bố “hời” của tôi quả nhiên không phải dạng vừa.
Nhờ ông ấy kèm cặp, tôi tiến bộ rõ rệt.
Chuyện tôi thi nhất khối lan ra trong làng chẳng khác nào tin trời.
Nhà nhà người người đều đứng ngoài cửa hóng tôi đi qua.
“Thu Vũ à, hôm nay qua nhà thím ăn cơm không?”
“Nhà thím thằng em ngu lắm, có rảnh dạy nó giúp thím với?”
Tôi ậm ừ đáp lấy lệ.
Mấy người này trước kia mắng tôi “đồ con hoang” không ít đâu.
Trên đường về lại chạm mặt Nhã Nhã.
Cô ta đỏ hoe mắt, tức tối trừng tôi.
Về đến cổng nhà, ông bố đại gia đã thò cổ ngóng tôi từ lâu.
Thấy tôi, tôi hớn hở giơ cao bài thi.
“Nhất khối rồi nè!!”
Ông bố đại gia còn tươi hơn tôi.
“Con ba sao có thể kém ! Mau vào nhà mau!”
Trên bàn có sẵn một chiếc điện thoại đời mới toanh.
Tôi kinh ngạc quay lại ông ấy.
“Ba mua đấy à?”
“Thưởng cho bảo bối nhà ba chứ còn gì nữa!”
Bạn thấy sao?