Cùng Em Bước Vào [...] – Chương 1

Mẹ bảo tôi giục trai về nhà ăn cơm sớm.

Tôi gửi đi một tin nhắn: 【Anh, nhớ quá】

Đánh vội thành 【Anh, muốn rồi】

Chưa bao lâu, trai về: “Làm sao, như lần trước à?”

Chẳng bao lâu sau, thân phận giả tiểu thư của tôi bại lộ.

Tôi cứ tưởng rời khỏi nhà rồi thì bên ngoài sẽ chẳng còn ai cuồng em nữa.

Ngày tiểu thư thật trở về, chúng tôi nhau trân trối.

Thế mà lại đồng thanh khuyên đối phương mau chạy đi.

Lướt qua ánh mắt nóng rực của hai người đàn ông đang về phía chúng tôi.

Tôi kéo tay ấy: “Cậu về thì chính là “tổng tài bá đạo cưỡng chế ”!”

Cô ấy giữ chặt vali tôi: “Cậu đi ra ngoài thì chính là “văn học phòng trọ”!”

1

Tần Tranh quá mức để tâm đến từng cử chỉ của tôi.

Đến cả mẹ cũng nhận ra.

Vì lo lắng cho trạng thái tinh thần của con trai, bà quyết tâm bằng mọi giá phải chữa khỏi sự cố chấp này của .

Thế nên, bà giấu chúng tôi đi xét nghiệm quan hệ huyết thống.

Bà định in kết quả ra, dán khắp nơi mà Tần Tranh có thể thấy.

Để ngày ngày đối diện với sự thật “đẫm máu” này.

Và hiểu rõ ràng rằng, và tôi là em ruột cùng huyết thống!

Kết quả vừa có…

Xong đời, tôi thật sự không phải em ruột của .

Từ đó trở đi, bản xét nghiệm khiến mọi người lặng ngắt ấy, chỉ có tự chạy đi photo, dán ngay đầu giường và cả phòng tắm.

Về sau, một sự thật còn đáng sợ hơn nổi lên mặt nước.

Anh và ba đã biết từ lâu rằng tôi không phải con ruột.

2

Tôi luôn biết Tần Tranh quản lý tôi quá mức.

Điều này dường như vượt xa phạm vi bình thường của những gia đình chị em khác.

Ví dụ, từ bé đến lớn, chỉ cần sang đường, dù chỉ là hai bước, cũng phải nắm tay tôi.

Ra ngoài chơi với , nhất quyết đón đưa.

Có lần tôi giúp đàn chị xinh đẹp chuyển thư cho vài lần, liền nổi điên với tôi.

Anh quản tôi rất chặt, may mà tôi chưa từng đương với đám trai tóc vàng.

Nhưng hồi dậy thì, tôi từng cuồng mê một idol tóc vàng.

Lúc ấy còn nhỏ, tôi cực kỳ muốn đi xem concert của ta.

Ba mẹ không đồng ý, ngược lại Tần Tranh lại lén dẫn tôi đi, còn lạnh mặt cầm bảng đèn giúp tôi.

Có lần theo đuổi thần tượng trở về, thấy bài văn đoạt giải của tôi là 《Thần tượng của tôi》, Tần Tranh hừ lạnh, tỏ vẻ không hứng thú.

Thế mà khi nghe ba mẹ kinh ngạc: “Thì ra bài này viết về trai à!”, liền lập tức quay đầu lại.

Nhặt bài văn ấy lên, nghiêm túc đọc từng chữ, khóe miệng không tự giác thay đổi mấy phần.

Rồi bài văn ấy lại bị dán ngay đầu giường.

Nên thật sự rất mâu thuẫn, có lúc nghiêm khắc, có lúc lại cưng chiều tôi đến mức quá đáng.

Nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc tôi vẫn thấy trai tốt nhất thế giới.

Dù tôi đã sớm biết, không phải ruột của tôi.

3

Sau khi kết quả xét nghiệm quan hệ huyết thống có, mọi người đều bận rộn tìm kiếm tiểu thư thật.

Còn tôi thì mấy ngày liền không thấy bóng dáng Tần Tranh.

Ngày tiểu thư thật trở về, bất an trong lòng tôi dâng lên đến cực điểm.

Đó là một cảm giác vô cùng hoang mang và tội lỗi.

Tôi sợ ấy sẽ giống trong tiểu thuyết mạng, hận tôi đã cướp đi tất cả của ấy, rồi mở ra tám trăm chương báo thù.

Nhưng tên Kiều Trân ấy lại chẳng hề có khí thế ấy.

Cô chỉ lặng lẽ ngồi trên sofa, hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối, thoạt hơi căng thẳng.

Số mệnh thật công bằng, tôi phát hiện tên ấy và Tần Tranh đều có chữ “Trân”, chẳng trách họ mới là ruột thịt thật sự.

Ba mẹ cũng ngồi hai bên, một trái một phải, ôm lấy ấy.

Họ cũng có chút căng thẳng và lúng túng, ngay khoảnh khắc thấy gương mặt của ấy, nước mắt lập tức rơi xuống.

Bởi vì ấy thật sự quá giống bọn họ.

Chẳng trách mỗi lần tôi và Tần Tranh ra ngoài, chẳng ai tin chúng tôi là em, ai cũng nghĩ tôi là của .

Thường xuyên có người nháy mắt ra hiệu, chạy tới hỏi Tần Tranh tôi là ai.

Anh mất kiên nhẫn: “Em tôi。”

“Ồ~ em của cậu!”

“Ừ。”

Người kia lại quay sang gọi : “Mau tới xem này, Tần Tranh “cưa” em rồi!”

Hai chúng tôi thật sự hết cách.

Nên đôi khi tôi nghi ngờ, bản xét nghiệm ADN này, có lẽ mẹ đã muốn từ lâu.

4

Trước khi Kiều Trân đến, chúng tôi đại khái biết , bố mẹ ruột của tôi đã mất trong một tai nạn khi ấy còn học tiểu học.

Mẹ xót xa lau nước mắt, rồi cố gắng ổn định cảm , :

“Là cậu mợ bên ngoại của Gia Gia nuôi con lớn lên đúng không? Chúng ta nhất định sẽ cảm ơn họ thật tốt!”

“Cái gì?” Kiều Trân có chút ngẩn ngơ.

Giây tiếp theo, Tần Tranh đã gọi người đưa cậu mợ vào trong.

Anh đúng là có thể sắp xếp mọi việc kín kẽ không một khe hở, còn chuẩn bị sẵn cho họ mỗi người một bộ quần áo mới.

Mợ vừa vào, liền ngồi xuống cạnh Kiều Trân, tốc độ khóc còn nhanh hơn cả mẹ tôi.

“Trân Trân à, không ngờ, hóa ra lại thành một trò thế này!”

Lớp kẻ mắt của mợ hóa thành những giọt nước mắt đen, chảy dài xuống má.

Bầu không khí như , tôi lại phải cố nín bên cạnh.

Tần Tranh vẫn luôn chằm chằm vào tôi, tôi vội vàng cúi đầu xuống.

Mợ lại nắm lấy tay mẹ tôi:

“Đứa nhỏ Trân Trân này, từ bé đã chịu nhiều thiệt thòi… Tính thì ngoan ngoãn, hiền lành, học hành cũng không tệ. Thật ra tôi với cậu nó còn thương con bé hơn cả con ruột!”

“Vì nó, chúng tôi còn đặc biệt ngăn ra một căn phòng phòng học, chỉ để con bé ôn thi cho tốt…”

Mợ vừa , vừa kín đáo liếc xung quanh căn nhà này.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...