QUAY LẠI CHƯƠNG 1: -da-co-ban-gai-moi-roi/chuong-1" target="_blank">https://vivutruyen2.net/cung-may--da-co-ban-gai-moi-roi/chuong-1
6
Năm tôi 5 tuổi, bố mẹ ly hôn.
Bố tôi ra nước ngoài việc, mẹ dắt tôi chuyển đến nhà mới–và trở thành hàng xóm của Lục Nhiên.
Cha mẹ Lục Nhiên đi công tác quanh năm, gửi gắm cậu ấy cho mẹ tôi chăm sóc.
Lục Nhiên luôn là học sinh xuất sắc, tỏa sáng rực rỡ giữa đám đông.
Cậu ấy hay mắng tôi ngốc, chê tôi học dở, vẫn lạnh lùng giúp tôi học thêm.
Ở trường, cậu ấy cảnh báo tôi phải giả vờ như không quen, Nhưng mỗi khi tôi bị bắt nạt, cậu ấy luôn xuất hiện đúng lúc để bênh vực.
Một người vừa chói sáng, vừa ngoài lạnh trong ấm như – sao tôi không lòng?
Năm lớp 9, tôi lao đầu học điên cuồng để vào cùng trường cấp 3 với cậu ấy.
Cuối cùng, tôi vừa đủ điểm đậu trường điểm.
Rồi tôi lại tiếp tục cày đề đến khuya mỗi ngày, chỉ để học cùng lớp với Lục Nhiên.
Tôi từ một học sinh đội sổ, leo lên top đầu của khối.
Tôi chuyển vào lớp chọn, Lục Nhiên bắt đầu tôi bằng ánh mắt khác.
Cậu ấy đưa tôi vào nhóm học chung.
Mùa hè năm lớp 12, trên đường tan học buổi tối, Lục Nhiên lần đầu tiên hôn tôi.
Chỉ một cái hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, đã vỡ quyết tâm đi du học của tôi.
Cậu ấy :
“Chỉ cần cùng đậu một trường đại học, tụi mình sẽ mãi bên nhau.”
Tôi cứ ngỡ mối đơn phương bao năm đã có hồi đáp, Ai ngờ hiện thực lại phũ phàng đến thế.
Không biết từ lúc nào, tôi đã sống ở nước ngoài một năm.
Trường nghỉ kỳ dài, tôi lập tức xách vali về nước.
Triệu An An nghe tin tôi về, đích thân ra sân bay đón.
Hai đứa ôm nhau, đến nước mắt lưng tròng.
Tôi cùng An An trở về nhà–không ngờ lại mở cửa ra thấy… Lục Nhiên.
Cậu ấy không còn vẻ ngạo mạn như trước, trông như một đứa trẻ phạm lỗi, rón rén tôi đầy bất an.
Mẹ tôi biết tôi và Lục Nhiên từng cãi nhau, dạo này cứ liên tục khuyên tôi nên hòa.
Sau bữa tối, tôi đưa An An xuống lầu, Lục Nhiên âm thầm theo sau.
Khi tôi vừa quay người lại, cậu ấy bất ngờ ôm chặt tôi từ phía sau.
Tôi càng vùng vẫy, cậu ấy lại càng siết chặt, như muốn hòa tôi vào xương máu.
“Từ Ninh, tớ thích cậu. Là tớ sai rồi, không nên đối xử với cậu như …”
Giọng cậu ấy nghẹn ngào, mắt đỏ hoe.
“Cậu rất tốt… Là tớ không ra gì, khiến cậu đau lòng…”
“Từ Ninh, cho tớ một cơ hội nữa thôi. Mình bắt đầu lại từ đầu không?”
Tôi gỡ tay cậu ấy ra, thoát khỏi vòng tay đã từng là cả thế giới của mình.
“Lục Nhiên, tôi rồi. Tôi không còn thích cậu nữa.”
Sợ cậu ta dây dưa tiếp, tôi lấy điện thoại, mở ảnh chụp chung với Phó Diên.
“Tôi đã có trai rồi. Bọn tôi rất hạnh phúc.”
Đúng như tôi đoán, Lục Nhiên khựng lại khi thấy bức ảnh.
Cậu ta buông tay.
Ban giám hiệu và thầy ở trường cũ nghe tin tôi về nước, đã mời tôi về trường tổ chức buổi chia sẻ.
Cùng mời còn có Lục Nhiên và Cố Vũ Đình.
Quê hương chúng tôi chỉ là một thị trấn nhỏ.
Số học sinh đậu đại học 985 đã hiếm, nhận vào trường danh tiếng quốc tế thì càng là kỳ tích.
Tôi xuống những gương mặt non nớt dưới sân khấu, cứ ngỡ mình lại trở về những ngày tháng lớp 12 của một năm trước.
Lúc đó, trong mắt tôi chỉ có mỗi Lục Nhiên, chưa từng nghĩ về tương lai của bản thân, chỉ cần ở bên cậu ấy, mọi thứ khác đều không quan trọng.
Cuối buổi tọa đàm, tôi thẳng vào Lục Nhiên đang ngồi hàng đầu, trong lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hẳn.
“Cuối cùng, tôi chỉ muốn nhắn nhủ đến các em:
Đừng bao giờ vì người mình thích mà từ bỏ ước mơ và tương lai của chính mình.”
“Năm đó vì người mình , tôi suýt nữa đã từ bỏ cơ hội du học.
Vì bị trễ giờ thi, tôi lỡ mất kỳ thi đại học, kết quả là không qua nổi điểm chuẩn.”
“Nhưng đồng thời, tôi cũng biết ơn người đó. Nếu không có cậu ấy, cũng sẽ không có tôi của hiện tại.”
Lục Nhiên ngẩng đầu tôi, ánh mắt sửng sốt.
Tôi cầm mic, thẳng vào mắt cậu ấy.
“Chính nhờ cậu ấy, tôi mới trở nên mạnh mẽ hơn.
Và cũng nhờ cậu ấy, tôi hiểu ra rằng– so với tương lai, thật sự chẳng là gì cả.”
Có một nữ sinh giơ tay hỏi:
“Chị ơi, cuối cùng chị có đến với người mình thích không ạ?”
Tôi mỉm lắc đầu, giữa tràng vỗ tay vang dội rời khỏi sân khấu.
Lục Nhiên cúi gằm mặt, biểu cảm tối tăm khó đoán.
Cố Vũ Đình thì trừng mắt tôi, cố gắng chuyện với Lục Nhiên, cậu ấy không hề đáp lại.
Sau buổi tọa đàm, Cố Vũ Đình chặn đường Lục Nhiên lại.
“A Nhiên, đừng lạnh nhạt với em nữa… Em biết sai rồi mà.”
“Mình hòa đi… Em và mới là cùng một thế giới, với Từ Ninh chẳng thể bên nhau đâu.”
Lục Nhiên thấy tôi đang đứng sau lưng ta, sắc mặt lập tức lạnh lại.
“Cố Vũ Đình, tụi mình đã chia tay rồi.
Bạn thấy sao?