1
Tối đó, khi Chu Chí Châu và tôi đang nằm trên giường, điện thoại của cả hai cùng đổ chuông.
Tiểu nhân của ta khóc lóc đầy ghen tuông qua điện thoại:
“Chu Chí Châu, có thể về nhà, không ngủ với vợ , là của em.”
Nghe thấy tiểu nhân khóc lóc, ta trông cứng đờ.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngượng ngùng.
Tôi nhẹ nhàng hỏi ta:
“Muốn tiếp tục nữa không?”
“Sao lại không ngủ, đàn ông với phụ nữ ngủ cùng nhau đâu cần phải nhau.”
Cảm giác bị phạm khiến tôi vô cùng tức giận.
Càng tức giận hơn là phản ứng sinh lý của chính mình.
Khi ta cúi xuống hôn lên vai tôi, tôi cất tiếng:
“Mẹ em nhập viện rồi, có lẽ cần hai trăm triệu…”
Đây chính là lý do tối nay tôi không đẩy ta ra.
Hành của ta khựng lại:
“Tô Hiểu Hiểu, hai trăm triệu đủ cho tôi ngủ với mười sinh viên rồi đấy.”
“Vậy mau kết thúc để đi tìm sinh viên đi?”
Không biết câu nào của tôi đã chọc giận ta, khiến ta mất hứng:
“Thôi, da dẻ lỏng lẻo thế này, vẫn thích cảm giác với mấy trẻ hơn.”
Anh ta mặc quần áo, ra khỏi phòng, trước khi đi còn vứt lại cho tôi một cái thẻ ngân hàng.
Tôi nằm trên giường nghe tiếng ta sập cửa, ngẩn ngơ một lúc rồi lấy điện thoại ra xem ai vừa nhắn tin cho mình.
Hóa ra là người lưu tên “06 Năm 185”:
“Chị ơi, hôm nay trong giờ học đầu óc em toàn nghĩ đến chị.”
2
Người nhắn tin chính là cậu cùng chơi game với tôi.
Được Linh Linh, thân của tôi giới thiệu, cậu ấy là học sinh của ấy.
Có lần cậu ấy lập tổ đội chơi Liên Quân và rủ tôi vào, sau mấy trận thì chủ kết với tôi.
Lúc đầu chúng tôi chỉ chuyện xoay quanh game.
Về sau dần dần sang những chuyện khác.
Tôi thì còn đang thong thả trên chiếc xe đẩy, còn cậu ấy thì đã tăng tốc cao tốc.
Nói chuyện quá đà, cậu ấy đòi gặp mặt, tôi lại sợ.
Cậu ấy: “Tới mức này, chị không gặp cũng không .”
“Không .”
“Chị đang sợ gì ?”
Tôi sợ cái gì ư?
Tôi đã có chồng rồi, cậu hỏi tôi sợ cái gì?
Một bà già mà đi tán tỉnh một cậu học sinh mười bảy tuổi, tôi sợ cậu ấy dẫn mẹ đến vả vào mặt mình.
“Chỉ cần nghĩ đến chị là em không ngủ , chẳng lẽ chị không muốn em sao?”
Tôi giật mình.
Con trai bây giờ trưởng thành sớm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, tôi vẫn nhắn lại cho cậu ấy:
“Chị không phải là không thích, chỉ là bây giờ chị không vào cậu , cậu đủ 18 là chị tán cậu liền.”
Dỗ dành cậu nhóc xong, tôi lập tức xóa .
Xử lý xong chuyện của cậu ấy, tôi nhắn cho mấy người :
“Ai biết tiểu nhân mới của Chu Chí Châu là ai không?”
Tiểu tam đã nhảy múa đến trước mặt tôi, tôi mà không ra tay bắt gian, nhân tiện kiếm thêm ít tiền từ ta thì đúng là ngốc.
3
Chẳng bao lâu, Linh Linh gửi cho tôi một tấm ảnh:
“Phải người này không?”
Trong ảnh, Chu Chí Châu đứng dưới ký túc xá nữ sinh, để mặc một hôn mình.
Nhìn gương mặt , tôi giật mình.
Không biết có phải ảo giác không, tôi cảm thấy đó trông rất giống mối đầu của Chu Chí Châu, Trần Tĩnh.
Nhưng ấy đã qua đời từ lâu rồi.
Tôi lái xe đến trường của Linh Linh.
Cô ấy là giảng viên đại học.
Lần này Chu Chí Châu lại đang tán tỉnh một nữ sinh trong lớp của ấy.
Gặp tôi, Linh Linh phàn nàn ngay:
“Hắn thật là mất trí, không tự kìm chế sao?
Sinh viên mới mười tám tuổi mà hắn cũng không tha.”
Trong một khoảnh khắc, tôi cảm giác như ấy đang mắng tôi.
Cậu em trai đồng đội chơi game của tôi mới mười bảy tuổi, may mà tôi đã xóa sớm, và may là tôi cũng chẳng có gì để mất.
Khi tôi còn đang mải suy nghĩ, Linh Linh lại tiếp lời:
“Nhưng không phải Chu Chí Châu đang ở nước ngoài sao?
Tên tra nam đó không có ở đây thì sao mà bắt gian?”
Kết hôn với Chu Chí Châu năm năm, tôi đã bắt gian không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều hỏi tiền hắn, bè tôi đều quen với chuyện này rồi.
Tôi thở dài:
“Cậu không thấy đó giống ai à?”
Sắc mặt Linh Linh cũng thay đổi:
“Làm sao có thể?
Trần Tĩnh mất nhiều năm rồi, dù không mất thì cũng phải hai mươi bảy tuổi chứ.”
“Tôi cũng thấy kỳ lạ.”
Cuối cùng, tôi đã gặp đó trong lớp học của Linh Linh.
Cô ấy tên là Chu Chỉ.
Tóc đuôi ngựa cao, mắt to tròn, da trắng mịn.
Khi nộp bài tập trên lớp, Chu Chỉ quay lại đúng lúc thấy tôi đang ấy:
“Ủa, cậu cũng học ngành này hả?
Sao trước giờ chưa thấy cậu?
Có thể cho mình mượn bài tập để chép không?”
Vẻ mặt vô tội này, tôi khó mà tưởng tượng ấy có thể ra câu “Anh không ngủ với vợ, là của em.”
Nhưng ấy giống Trần Tĩnh đến đáng sợ.
Tôi lúng túng tránh ánh mắt của ấy, mượn bài tập của một nam sinh bên cạnh rồi đưa cho ấy.
Cô ấy ngọt ngào với tôi:
“Cảm ơn nhé, hay là… chúng ta kết WeChat đi?”
Tôi vẫn còn đang nghĩ không biết tiểu tam này muốn giở trò gì.
Cô ấy dám kết WeChat với vợ chính thức của người mình.
Cô ấy lấy điện thoại của tôi, chủ quét mã, rồi thích:
“Cậu tên gì nhỉ?”
“Tô Hiểu Hiểu.”
“Tên nghe hay quá.”
Hay sao?
Cô không thấy giống tên vợ của trai à?
4
Trên đường về, tôi cứ mãi thẫn thờ.
Linh Linh lái xe đưa tôi về đến dưới nhà:
“Nếu lần này Chu Chí Châu muốn ly hôn thì cậu sẽ gì?”
Trước đây, mấy mà Chu Chí Châu cặp kè chỉ là qua loa, ta vẫn biết đường về nhà.
Nhưng lần này, đó lại trông giống hệt Trần Tĩnh, ai cũng biết vị trí của tôi đang lung lay.
“Thực ra không phải tôi không muốn ly hôn, mà là ta không muốn ly hôn.”
Linh Linh rất ngạc nhiên.
Mọi người đồn rằng Chu Chí Châu ở ngoài có một loạt , còn tôi thì chỉ mê tiền, vì không muốn ly hôn nên cứ ngơ.
Thực ra là, chính Chu Chí Châu không muốn ly hôn.
Vì ta nghĩ tôi là người đã chết mối đầu của .
Anh muốn hành hạ tôi cho đến cùng.
Chuyện này phải quay lại năm năm trước, vào ngày cưới, Trần Tĩnh đến tìm tôi, cầu xin tôi nhường Chu Chí Châu cho ấy.
Cô ấy vì mẹ của Chu Chí Châu không thích , nên đã ép hai người chia tay.
Cô ấy hỏi tôi có thể thuyết phục mẹ của Chu Chí Châu để chấp nhận ấy, như ấy sẽ không rời xa ấy nữa.
Lúc đó tôi chỉ thấy vô lý:
“Chuyện thuyết phục mẹ ấy, không phải là việc ấy tự sao?”
Trần Tĩnh khóc đến không thành lời, cuối cùng đe dọa tôi, nếu tôi không giúp ấy, ấy sẽ nhảy xuống từ tầng lầu.
Tôi tưởng ấy chỉ .
Không ngờ, ấy thực sự nhảy.
Cô ấy nhảy từ ban công phòng trang điểm dâu của tôi.
Cú nhảy đó, biến đám cưới của tôi thành tang lễ.
Sau khi Trần Tĩnh qua đời, tôi mới phát hiện ra ấy đã mang thai, thai nhi đã ba tháng.
Lẽ ra đây phải là một vụ tai tiếng lớn, nhà họ Chu có tiền, chưa đầy nửa giờ đã phong tỏa hết mọi tin tức, sự ra đi của một chỉ như một cái bóng lặng lẽ.
Chu Chí Châu bị sốc, ngất suốt ba ngày liền.
Tỉnh lại, ta bắt đầu ngoại không ngừng.
Anh ta ngoại , lại không muốn ly hôn.
Chỉ cần tôi dám đề cập đến ly hôn, ta có cả ngàn cách để bắt tôi phải ngoan ngoãn quay lại.
Ví dụ như lần trước tôi nhắc đến chuyện ly hôn.
Ngay tháng đó, ta khiến công ty của bố tôi sản.
Công ty nợ nần chồng chất, bố tôi phải vào tù, còn mẹ tôi thì đổ bệnh nặng.
Tôi muốn đi , không công ty nào dám nhận.
Tôi buộc phải phụ thuộc vào ta.
Suốt nhiều năm sau đó, tôi sống như đang gánh trên vai một nỗi tội lỗi, thường xuyên thấy gương mặt đầy máu của Trần Tĩnh trong giấc mơ.
“Vậy tôi có thể giúp gì cho cậu?” Linh Linh hỏi tôi.
Tôi gượng:
“Chờ đến khi hai người họ ở bên nhau, cậu báo tôi biết nhé.
Tôi sẽ đến bắt gian, bệnh viện còn thiếu mười triệu để trả viện phí cho mẹ tôi.”
Linh Linh tức giận:
“Chu Chí Châu thật đáng chết, người ta bệnh nặng mà hắn không chịu đưa tiền sao?”
Chửi xong, ấy lại tôi đầy thương cảm:
“Hiểu Hiểu, bây giờ cậu không còn thích hắn nữa chứ?
Đừng hắn nữa.”
5
Tôi sững người, chợt nhận ra chuyện thích Chu Chí Châu dường như đã là chuyện rất xa vời rồi.
Tôi và ấy quen nhau từ nhỏ, cái gì ngon, cái gì vui, ấy đều nghĩ đến tôi đầu tiên.
Anh ấy lại đẹp trai, hồi còn trẻ, sao mà tôi không lòng cho .
Sau kỳ thi đại học, tôi ra nước ngoài, ấy còn khóc hỏi tôi liệu có nhất định phải đi không.
Nhưng cả hai chẳng ai rõ cảm ấy ra.
Ở nước ngoài, tôi quen Linh Linh, kể cho ấy nghe tất cả những kỷ niệm tuổi trẻ với Chu Chí Châu.
Cô ấy phân tích giúp tôi, chắc chắn rằng Chu Chí Châu cũng thích tôi.
Tôi hiểu rõ lòng mình, và quyết định trở về sau khi tốt nghiệp.
Chu Chí Châu đến đón tôi, ngay ở sân bay đã cầu hôn.
Hai bên gia đình đều rất hài lòng, và chỉ một tháng sau, chúng tôi tổ chức một lễ cưới hoành tráng.
Một tháng ấy như một giấc mơ.
Nhưng ai ngờ rằng giấc mơ ấy lại trở thành ác mộng.
Về đến nhà, tôi gọi điện cho Chu Chí Châu, hỏi khi nào về nước.
“Lại xin tiền nữa hả?”
“Mẹ tôi cần mười triệu nữa để chữa bệnh.”
“Tô Hiểu Hiểu, đã bao giờ soi gương chưa?
Trông đi xin tiền chẳng khác nào một con chó.”
“Nếu đưa tiền tôi chẳng phải sẽ không phiền nữa sao?”
“Bạn tôi gọi đến rồi, cúp đây.”
Anh ta bận, sẽ không về sớm.
Thực ra chỉ là cố ý lơ tôi, điều đó tôi biết.
Nhưng bệnh của mẹ tôi không thể chờ.
Cuối cùng, ta cũng về sớm.
Nhưng không phải vì tôi, mà là vì tiểu nhân của ấy bị ngất ở hội thao.
Tôi cũng đi xem hội thao đó.
Là Chu Chỉ mời tôi.
Chỉ vì thêm nhau trên WeChat, thỉnh thoảng đôi ba câu, ấy liền coi tôi như , kể hết mọi chuyện về trai cho tôi nghe.
Cô ấy thật quá vô tư, chẳng lẽ vẫn chưa nhận ra tôi là ai?
Thực ra tôi cũng chẳng phải muốn đi xem hội thao gì, chỉ là muốn xem ấy sẽ nhận ra tôi lúc nào, và biểu cảm trên mặt ấy thôi.
Chu Chỉ thấy tôi đến thì rất vui.
Chạy xong, ấy còn vẫy tay với tôi.
Vẫy xong tay là ngất xỉu ngay tại chỗ.
Tôi sững sờ.
Đây là lần đầu tiên gặp một tiểu tam ngã gục trước cả khi tôi ra tay.
Tôi định quay lưng đi, một nam sinh tiến lại gần:
“Cần giúp đỡ không, chị?”
Vì thấy sắc mặt Chu Chỉ tái nhợt, tôi không nghĩ nhiều, đồng ý nhờ cậu ta giúp đưa ấy đến phòng y tế.
Cô ấy bị hạ đường huyết, nghỉ ngơi một, hai ngày là ổn.
Nhưng “ trai” của ấy thì gấp gáp gọi điện:
“Có chuyện gì , bé cưng?”
Điện thoại là tôi cầm hộ ấy.
Trong điện thoại, Chu Chí Châu lo lắng như một chàng trai trẻ mới biết .
Chu Chỉ nghe thấy giọng thì bật khóc:
“Chồng ơi, em không sao.”
Ồ, ấy gọi Chu Chí Châu là “chồng”, tôi gọi là gì đây?
Bạn thấy sao?