Tôi vô lướt thấy một bài viết trên mạng:
“Vợ tôi là kiểu đương mù quáng, rất tôi, ấy chẳng có lỗi gì cả, lại vô dụng, sao để đuổi ta ra khỏi nhà mà không gì? Mong các cao nhân chỉ giúp!”
Có người mắng ta vô lương tâm, chủ bài liền trả lời:
“Hôn nhân là một cuộc trao đổi lợi ích. Tôi không khiến ta biến mất, đã là nhân từ lắm rồi!”
Tôi sững người.
Tình cảnh của vợ ta lại giống tôi đến lạ.
Lúc ta đang tắm, tôi lén xem điện thoại của ta.
Quả nhiên, bài viết đó là do ta đăng.
Tôi cẩn thận lau giày da cho ta, không rơi một giọt nước mắt.
Chỉ khi nghĩ đến con , tôi ho ra một búng máu.
1
Tôi và Phó Hàn Xuyên nhau 4 năm, kết hôn 16 năm.
Trong gương trang điểm, tôi thấy mình tóc thưa, người sồ sề, trông chẳng giống 40 tuổi mà như đã 60.
Bao năm qua tôi chăm lo cho gia đình, nuôi con, quán xuyến việc nhà.
Tóc xanh hóa trắng, mặt ngọc thành xấu.
Con còn đang học lớp 11, mà ta lại muốn tôi ra đi tay trắng.
Tôi lặng lẽ lau đi vệt máu trên tay, tiếp tục cúi đầu lau giày cho ta.
Giọng Phó Hàn Xuyên vọng ra từ phòng tắm:
“Này, đưa cái quần lót!”
Không biết từ khi nào, ta không còn gọi tên tôi, cũng chẳng gọi “vợ” nữa.
Tôi nhanh chóng lấy cho ta chiếc quần lót lụa tơ tằm.
Phó Hàn Xuyên rất kén chọn đồ lót, nội y đều là chất liệu đắt tiền như thế.
Còn tôi, quanh năm chỉ mặc đồ rẻ tiền, chất liệu kém.
Anh ta vừa lau tóc, vừa sai bảo:
“Dọn dẹp lại phòng tắm đi!”
Phòng tắm vẫn bừa bộn như mọi khi.
Quần áo bẩn ta cởi ra vo thành cục, ném trong bồn rửa mặt, dưới đất còn rơi một chiếc tất và một cái quần lót.
Bồn cầu chưa xả, nước tiểu hôi hám dính đầy trên nắp bồn cầu.
Tôi nhạy cảm với mùi và mắc chứng sạch sẽ.
“Từ giờ có thể xả nước sau khi đi vệ sinh không?”
“Em dọn tí thì sao? Anh cho em nhiều tiền thế còn gì, chút việc này cũng không nổi?”
Anh ta mỗi tháng đưa tôi 3 triệu, chỉ đủ chi tiêu cơ bản.
Vậy mà về đến nhà là như ông hoàng, đồ đạc vứt lung tung, chuyện gì cũng đến tay tôi.
Tôi bị viêm quanh khớp vai, viêm tuyến vú và đau dạ dày, mỗi lần muốn đi khám, ta đều cau mày:
“Yếu ớt thế? Ở nhà không gì mà suốt ngày bệnh tật!”
Tôi đành cắn răng chịu đựng, không dám đi khám, cũng không dám mua thuốc.
Lần này đau quá không chịu nổi, tôi lén đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện mình bị ung thư vú.
Chuyện này, Phó Hàn Xuyên vẫn chưa hề biết.
Giờ phút này, ta đang nằm trên sofa chơi điện thoại, khóe môi còn treo nụ .
“Hàn Xuyên, lời hứa năm xưa với em còn giữ không?”
Nụ của Phó Hàn Xuyên cứng lại, giọng trở nên lạnh tanh:
“Lớn tuổi rồi mà còn mộng mơ gì nữa? Em phiền quá đi!”
Ngước mắt lên, tôi thấy ta vừa thưởng 5 triệu cho một nữ streamer xinh đẹp.
Tôi cụp mắt xuống:
“Lúc trước , đợi con lên cấp ba sẽ mua bảo hiểm xã hội cho em. Giờ có thể cho em chút tiền không?”
Mặt ta đầy ghét bỏ:
“Nộp bảo hiểm một lần ít nhất 150 triệu, đang cần tiền đầu tư chứng khoán, lấy đâu ra tiền dư cho em?”
“Vậy… có thể mua thiết bị cấy ốc tai không? Như con mình có thể tập phục hồi ngôn ngữ…”
Con tôi bị khiếm thính từ nhỏ, nếu can thiệp sớm, có lẽ đã có cơ hội chuyện như người bình thường.
Thật ra, tôi chưa bao giờ mong Phó Hàn Xuyên thật sự mua bảo hiểm cho tôi.
Nhưng tôi nghĩ, nếu ta từ chối tôi một lần rồi, chắc sẽ ngại từ chối lần hai.
Nào ngờ ta vẫn lạnh lùng gạt đi:
“Được rồi, đừng lải nhải nữa! Mau đi nấu cơm!”
Tôi siết chặt nắm tay.
Phó Hàn Xuyên, tàn nhẫn như thế, bảo tôi sao yên tâm giao con cho ?
Cắn răng chịu đựng, tôi run rẩy trộn số thuốc ngủ đã nghiền nát vào trong hộp cơm mua ngoài, rồi bưng lên bàn.
Anh ta trách tôi phung phí tiền mua đồ ăn sẵn, tôi nhỏ giọng giải thích rằng hôm nay đi tìm việc nên không kịp nấu cơm.
Anh ta khịt mũi một cái đầy khinh miệt, cúi đầu ăn lấy ăn để:
“Em hơn chục năm không đi , còn đòi kế toán? Đừng mơ mộng nữa! Lao công, giúp việc, bảo vệ—chỉ cần tìm việc thuộc một trong ba thứ đó là nên thắp nhang tạ ơn rồi!”
“Còn nữa, nếu em kiếm tiền thì từ nay khỏi phải chi tiêu cho nhà. Dù sao cũng nuôi em bao năm rồi còn gì…”
Anh ta lải nhải, miệng đầy dầu mỡ, còn phun cả cơm ra bàn.
Ăn xong liền nằm dài ra sofa như con ếch, tay xoa bụng bắt tôi dọn dẹp.
Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn:
“Ba triệu mỗi tháng đưa tôi chỉ đủ chi phí sinh hoạt! Tôi ô sin có bằng đại học, việc không lương, 24/7 quanh năm không nghỉ, mà nghĩ ba triệu là đủ hả? Dựa vào đâu mà mặc nhiên cho rằng tôi phải dọn dẹp đống rác rưởi của ?”
“Dư Ngọc Kiều, TMD hôm nay phát điên à? Cô tin không, từ giờ tôi sẽ không đưa một đồng nào hết?”
Tôi đảo mắt, giả vờ mất hồn, chưa đầy phút sau mùi cháy khét bốc lên từ bàn ủi.
Chiếc áo sơ mi lụa tơ tằm bị cháy thủng một lỗ to.
Anh ta nhảy dựng lên tức tối: “M* kiếp, có biết việc không ? Ngày mai tôi phải mặc cái áo này đi tiệc công ty đấy!”
Tôi vội vàng xin lỗi.
Anh ta buông một câu “đồ của”, rồi giận dữ chạy thẳng vào phòng ngủ.
2
Vì có thuốc ngủ nên đêm đó Phó Hàn Xuyên ngủ rất say.
Tôi dùng dấu vân tay của ta để mở khoá điện thoại.
Quả nhiên ta ngoại . Đối phương là thư ký nhỏ hơn ta mười sáu tuổi.
Mỗi đêm họ đều chúc nhau ngủ ngon. Anh ta gọi ta là “bé ngoan”, ta gọi ta là “darling”.
Mỗi tháng lấy lý do đi công tác, thật ra là dẫn thư ký đi du lịch bằng tiền công ty.
Anh ta mua cho ta cả đống nữ trang đắt tiền, túi Hermès, mỹ phẩm Chanel…
Toàn là đồ hàng hiệu đắt đỏ.
Còn tôi, người vợ danh chính ngôn thuận, ngoài chiếc nhẫn cưới ra, không có lấy một món trang sức nào.
Mỗi lần tôi ngưỡng mộ người ta ăn mặc xinh đẹp, ta lại :
“Em suốt ngày ru rú trong nhà, ăn diện đẹp cho ai ngắm?”
Tôi không phải người không chịu khổ, những năm qua lại bị ta lừa dối và coi thường như .
Tệ hơn, người phụ nữ kia còn đang mang thai con ta.
Ngày ta đưa ta đi siêu âm, tôi một mình đi khám bệnh.
Anh ta vì có con trai mà vui mừng phấn khích, còn tôi thì nhận tin bị ung thư, hoảng loạn bất lực, vừa khóc vừa đi bộ mười cây số về nhà.
Nhưng điều khiến tôi đau lòng không chỉ dừng lại ở đó.
Những năm gần đây, Phó Hàn Xuyên liên tục chuyển tiền ra ngoài.
Anh ta chuyển vào tài khoản bên thứ ba từng khoản mười mấy, hai mươi mấy triệu, tích lại ít nhất cũng hơn năm trăm triệu.
Vậy mà ta lại viện cớ không có tiền để từ chối mua ốc tai nhân tạo cho con ?
Tôi không thể tiếp tục sống chung với ta.
Tối hôm đó, tôi giả vờ rằng mình đã tìm việc và phải đi công tác, rồi chuyển ra ngoài.
Thực tế là tôi chỉ dọn vào một căn phòng trọ giá rẻ ở khu nhà trọ chật chội giữa thành phố.
Trước khi đi, tôi lén lắp camera theo dõi trong nhà.
Phó Hàn Xuyên chắc nghĩ tôi không có tiền tiết kiệm nên không dám bỏ đi.
Nhưng ta đâu biết rằng, tôi còn có một người mẹ thương tôi hết lòng.
Trước khi mất, mẹ để lại cho tôi một khoản tiền và dặn dò: “Kiều Kiều, đây là số tiền mẹ chắt chiu cả đời, con đừng với ai. Trừ khi đường cùng, đừng vào.”
Năm 2004, mẹ qua đời, để lại cho tôi mười triệu đồng.
Đó chính là điểm tựa để hôm nay tôi có thể rời bỏ Phó Hàn Xuyên.
Hồi đại học, tôi từng là sinh viên xuất sắc ngành tài chính kế toán, còn lấy cả chứng chỉ kế toán công chứng quốc tế.
Nếu năm đó không nghỉ việc để mẹ toàn thời gian, thì giờ ít nhất tôi cũng là một kế toán viên công chứng cao cấp rồi.
Anh hùng không nhắc chuyện năm xưa!
Giờ muốn quay lại tài chính, khó như lên trời.
Con tôi vừa khiếm thính vừa câm, tôi phải để lại cho con đủ tiền để con không phải lo lắng chuyện tương lai.
Tôi mọi công việc nặng nhọc có thể: giao hàng, khuân vác ở công trình, chỉ để chờ một cơ hội việc .
Một tháng sau, cuối cùng tôi cũng nhận vào một công ty kiểm toán.
3
Để nắm bắt cơ hội đó, tôi ngày nào cũng ôn lại kiến thức kế toán.
Buổi trưa, tôi vừa ăn vừa xem lại camera giám sát trong nhà.
Từ lúc tôi dọn ra ngoài, Phó Hàn Xuyên thường xuyên đưa người đàn bà kia về nhà.
Có lúc hai người như củi khô bén lửa, chưa kịp vào phòng đã hôn nhau đắm đuối ngay trong phòng khách.
Điều khiến tôi uất nhất là, cuối tuần trước, con tôi về nhà, lại đúng lúc thấy cảnh đó.
Phó Hàn Xuyên chỉ biết quát mắng con bé, thậm chí không nhận ra mặt con đã bầm tím.
Có lẽ, không phải là không nhận ra, mà là giả vờ không biết để khỏi phải quan tâm.
Con bé tức giận bỏ đi, hai người họ thì tiếp tục âu yếm.
“Vợ tốt với thế, nỡ ly hôn sao?”
“Cô ta ba ngày hai bữa lại đổ bệnh, với tôi giờ chẳng còn tác dụng gì cả. Yên tâm đi, chỉ cần một hai chục triệu là tôi có thể đuổi ta đi!”
“Con … vẫn định tiếp tục học đại học à?”
Phó Hàn Xuyên nhíu mày: “Nó vừa câm vừa điếc, học hành thì có tương lai gì? Tốt nhất là tìm cho nó một nhà chồng sớm còn hơn!”
Người đàn bà kia liền ngồi thẳng dậy: “Tôi có một đứa cháu, nhà cũng khá giả, chỉ là đầu óc không lanh lợi lắm. Hợp với con đấy, để hai đứa gặp thử xem?”
Cháu trai bị đần thì hợp với mới đúng, sao không thử cưới đi?
Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy.
Tưởng Phó Hàn Xuyên sẽ nổi giận, nào ngờ ta lại : “Chờ mình cưới xong, chuyện gả con bé thế nào chẳng phải là em quyết à?”
Hai người cợt rồi lại ôm hôn nhau loạn xạ.
Tôi lạnh toát cả người, tay run đến nỗi không cầm nổi sách, nỗi sợ hãi như nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Nếu tôi không còn nữa, chẳng phải vận mệnh của con tôi sẽ nằm trong tay hai kẻ đó sao?
Tôi không thể chờ thêm nữa, lập tức chạy đến trường của con .
Cô giáo chủ nhiệm , con bé đã hai ngày không đến lớp, là bị bà nội đón về nhà.
Tức là, ngay hôm sau khi thấy Phó Hàn Xuyên ngoại , con bé đã bị mẹ chồng tôi đưa đi.
Tôi lo lắng đến mức xin nghỉ ngay lập tức, rồi tức tốc trở về quê của Phó Hàn Xuyên.
Khi đến làng, mặt trời đang dần lặn, ánh chiều đỏ rực như lửa nhuộm cả bầu trời.
Chưa kịp bước vào sân, tôi đã nghe thấy mẹ chồng khoe khoang lớn tiếng:
“Cháu tôi tuy bị câm điếc, đẹp lắm nhé! Mẹ nó bây giờ chán chứ ngày xưa là hoa khôi đấy! Đẹp cực kỳ!”
Xung quanh là một tràng xuýt xoa, ngưỡng mộ.
Bà ta càng đắc ý hơn: “Con trai tôi giờ còn giỏi hơn, sắp cưới tiểu thư nhà giám đốc! Cô đó còn muốn giới thiệu cho cháu tôi một đám tốt—thằng bé tuy hơi ngốc nhà chủ nhà máy lớn! Đợi con bé lấy chồng rồi, nhà tôi cũng phất lên thôi…”
Nghe xong, máu tôi dồn lên tới đầu, tôi lập tức đạp cửa xông vào.
Mẹ chồng đang chơi mạt chược, bên cạnh là ba bà cụ quê mùa khác.
Thấy tôi bước vào, bà ta trợn mắt há mồm:
“Sao lại về đây?”
“Thi Thi đâu rồi? Con tôi đang ở đâu?”
Từ căn phòng bên trong vọng ra tiếng đập cửa thình thịch và tiếng rên ú ớ hoảng loạn.
Là Thi Thi!
Tôi đang định lao vào thì bà ta ngăn lại: “Cô gì ? Không tùy tiện xông vào phòng tôi!”
Tôi hất bà ta ra, xông vào mở cửa.
Trong phòng chất đầy củi, Thi Thi bị còng tay, xiềng chân, tóc tai khô xơ, mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa tôi cầu cứu.
Bà ta vội vàng giải thích: “Hàn Xuyên tìm cho nó một nhà chồng tốt như mà nó không chịu, còn đòi đi học! Tôi chỉ đành nhốt nó lại để nó chịu đi xem mắt thôi…”
“Chát!”
Tôi tát cho bà ta một cái thật mạnh.
“Mụ già, bà đang bắt cóc người khác đấy có biết không?!”
Mẹ chồng ôm lấy gò má đỏ ửng: “Cái gì mà bắt cóc, sao con chuyện khó nghe thế? Con biết nhà người ta thế nào không? Một đứa vừa câm vừa điếc như nó, xứng đáng với người ta sao?”
“Chát!”
Tôi lại tát thêm một cái nữa.
“Mụ già, con bé bị câm điếc là do ai ra, bà còn mặt mũi mà chê nó hả?”
Khi Thi Thi hai tuổi bị sốt cao, bà vì trọng nam khinh nữ nên không cho đi viện, chỉ ép con bé uống nước bùa.
Đến khi tôi phát hiện thì màng nhĩ con đã bị hỏng, từ đó trở thành người khiếm thính.
Đó là nỗi đau lớn nhất đời tôi, là nỗi oan ức mà tôi mãi không thể nuốt trôi.
Năm đó, vì muốn chăm sóc tốt cho Thi Thi, tôi từ bỏ công việc lương cao, ở nhà chăm chồng nuôi con.
Không ngờ bao nhiêu năm trôi qua mụ già ấy chẳng những không áy náy mà còn coi thường Thi Thi.
Bà ta rơm rớm nước mắt, gào lên thảm thiết: “Cứu tôi với! Cứu với! Con dâu bất hiếu đánh mẹ chồng kìa!”
“Ai là con dâu của bà? Ban nãy còn huênh hoang bảo Phó Hàn Xuyên sắp cưới con giám đốc cơ mà? Mụ già kia, tôi báo công an rồi! Bà bắt cóc Thi Thi, cứ chờ mà vào tù đi!”
Bà ta lải nhải không dứt: “Không đẻ , không kiếm ra tiền, còn dám đánh mẹ chồng! Đợi Hàn Xuyên ly dị xong, đi mà ra đường ăn xin nhé!”
Giờ thì tôi hiểu vì sao Quan Âm có cả nghìn tay—vì hai tay thôi thì không đủ để tát mấy mụ như .
Tôi cố kìm nén cơn giận, kéo Thi Thi rời khỏi nhà cũ.
Khoảnh khắc ấy, tôi thậm chí còn thấy nhẹ nhõm vì con bé không thể nghe thấy những lời ghê tởm kia.
Thi Thi mất một tuần mới hồi phục trở lại.
Trong thời gian đó, tôi đã nghĩ rất nhiều.
Phó Hàn Xuyên, trước đây tôi định đợi con thi xong đại học mới ly hôn với .
Nhưng giờ xem ra, tôi không thể chờ thêm nữa—tôi không thể để con bị tổn thương thêm lần nào nữa.
Bạn thấy sao?