5
Cô ta ngẩng phắt đầu, giơ cao tờ giấy như cầm một lưỡi gươm, chĩa thẳng vào tôi.
“Chu Tuyết! Cậu còn gì để không?!”
Tôi sững người, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trần Vũ cau mày, bước lên một bước, giật lấy tờ giấy từ tay ta.
Tôi cũng ghé mắt .
Và khi ánh mắt tôi dừng lại trên những dòng chữ chi chít ấy, máu trong người như đông cứng lại.
Ngoài những khoản ăn uống thường ngày, còn hiện rõ từng dòng ghi chép kinh hoàng:
“Combo nhân A, 88 tệ.”
“Combo nhân B, 128 tệ.”
“Bữa tối đôi cao cấp dưới ánh nến, 188 tệ.”
…
Những khoản chi tiêu như thế, cách vài ngày lại xuất hiện một lần, kéo dài suốt cả học kỳ.
Số tiền lớn, tần suất dày đặc, khiến người ta kinh hãi.
Những suất ăn đắt đỏ này, đều đến từ nhà hàng Âu trong trường – nổi tiếng với phong cách lãng mạn tiểu tư sản và mức giá trên trời.
Tôi và Trần Vũ, ngay cả đi ngang qua cửa hàng đó cũng vô thức bước nhanh hơn.
“Không phải dùng để chữa bệnh cho mẹ mày,” giọng Khâu Lệ sắc nhọn như muốn đâm thủng màng tai tôi, “hóa ra là lấy tiền của bọn tao, bao cái thằng nghèo kiết xác trai mày đi ăn sơn hào hải vị!”
“Chu Tuyết, cậu cũng giỏi thật đấy! Trước mặt thì giả vờ đáng thương, sau lưng thì vung tay hoang phí thế này! Cậu còn biết xấu hổ không hả?!”
Những lời buộc tội của Khâu Lệ như một chậu nước bẩn, hắt thẳng lên người tôi.
Ánh mắt Lý Khiết và Trương Manh tôi còn lạnh lẽo hơn bất kỳ lần nào trước đó.
“Chu Tuyết, tôi thật sự nhầm cậu rồi.” Giọng Lý Khiết mang theo thất vọng, “Chúng tôi tin tưởng cậu nên mới để cậu giữ tiền, thế mà cậu lại lấy tiền của bọn tôi đi tứ với trai.”
Trương Manh đẩy kính, thấp giọng : “Chu Tuyết, cậu quá đáng thật.”
Lần này, lời buộc tội của họ như đã tìm “chứng cứ thép”, trở nên hùng hồn, kiên cố không thể lay chuyển.
Tôi bản sao kê, trong đầu rối loạn thành một mớ. Những khoản chi xa lạ kia chặn đứng mọi lời giải thích của tôi.
Bên cạnh, sắc mặt Trần Vũ cũng vô cùng khó coi.
Anh bị Khâu Lệ chĩa thẳng mũi mà mắng là “thằng ăn bám”, bị vu cho chuyện ăn “cơm mềm” – với một chàng trai có lòng tự tôn mạnh mẽ như , đó là nỗi nhục lớn.
Thấy tôi im lặng, Khâu Lệ càng thêm đắc ý.
“Sao không gì nữa? Chột dạ rồi hả?” Cô ta dồn ép, “Chu Tuyết, tôi cho cậu biết, số tiền này, một xu cũng không thiếu! Để cái thằng trai ăn bám kia của cậu, nôn hết những gì đã ăn ra đây cho chúng tôi!”
“Cô ai ăn bám?!” Trần Vũ ngẩng đầu, ánh mắt sắc lạnh.
Không khí căng thẳng, chỉ trực bùng nổ.
Tôi vội kéo lại.
Tôi biết, cãi vã lúc này không còn ý nghĩa gì. Trước “chứng cứ” kia, mọi lời đều trở nên vô dụng.
“Chúng ta đi thôi.” Tôi với Trần Vũ.
“Chu Tuyết?” Anh khó hiểu tôi.
“Chúng ta đi.” Tôi lặp lại, giọng rất bình tĩnh.
Tôi nắm tay , trong ánh mắt chế nhạo của bọn họ, bước ra khỏi nhà ăn.
“Chu Tuyết, đừng bọn tôi không nể học. Chúng tôi cho cậu ba ngày. Nếu không bù tiền cơm, thì hẹn gặp nhau ở đồn cảnh sát.” Giọng Khâu Lệ vang lên sau lưng.
Tôi không để tâm tới lời đe dọa, mà đi thẳng đến một góc trong thư viện.
Tôi cầm lấy tờ sao kê dài dằng dặc từ tay Trần Vũ.
Bàn tay còn run, tôi ép mình phải bình tĩnh.
“Trần Vũ,” tôi , nghiêm túc hỏi, “ tin em chứ?”
Không chút do dự, nắm lấy tay tôi: “Anh tin.”
Câu trả lời ấy khiến tâm tôi dần ổn định lại.
“Được.” Tôi hít sâu, “Vậy chúng ta cùng nhau sáng tỏ chuyện này.”
Tôi không nữa những dòng “combo nhân” chướng mắt kia, mà dồn ánh mắt vào dấu thời gian ghi sau từng khoản chi.
“Ngày 15/9, thứ Tư, 19 giờ 15 phút, tiêu dùng Combo nhân A, 88 tệ.”
Tôi lấy điện thoại, mở thời khóa biểu.
“Tối thứ Tư từ 7 giờ đến 8 giờ rưỡi, là môn bắt buộc chung – Tư tưởng Mác. Hôm đó còn bị thầy điểm danh, đúng không?” Tôi hỏi Trần Vũ.
Anh lập tức gật đầu: “Đúng, nhớ rõ, thầy đó buổi nào cũng điểm danh.”
Ngón tay tôi trượt xuống.
“Ngày 28/9, thứ Ba, 12 giờ 30 phút, tiêu dùng Bữa tối đôi cao cấp dưới ánh nến, 188 tệ.”
ĐỌC TIẾP: https://vivutruyen.net/cuoc-chien-cua-nuoc-mat-va-ban-sao-ke/chuong-6
Bạn thấy sao?