Cuộc Chiến Giành Lại [...] – Chương 4

Tôi lộ vẻ vô tội, chậm rãi :

“Cửa bị khóa từ bên ngoài, ai cũng biết là có người cố ý nhốt lại. Sao một chuyện đơn giản thế mà ai cũng trách tôi? Mọi người đang cố ý khó tôi sao?”

Mọi người lúc này mới sững người, nét mặt ai nấy đều có chút xấu hổ.

Bố tôi lên tiếng xoa dịu:

“Chúng ta lo cho con thôi mà, đừng nghĩ nhiều. Phải rồi, con có biết ai đã nhốt con không?”

Tôi đưa ánh mắt liếc về phía Tần Tường Hàm.

“Tường Hàm đã đổ rượu lên người con, sẽ đưa con đi thay đồ. Nhưng sau đó, em ấy biến mất, đồ và điện thoại của con cũng bị lấy mất, cửa thì bị khóa, mở cách nào cũng không ra.”

“Con cứ tưởng là mọi người thấy con lên sân khấu sẽ mất mặt, nên mới bảo em ấy nhốt con lại. Nếu con biết chuyện lại thành rắc rối lớn thế này, thì dù phải leo cửa sổ con cũng sẽ chui ra ngoài.”

Nghe đến đây, ánh mắt mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Tần Tường Hàm.

“Chuyện này là sao?” – Bố nghiêm mặt Tần Tường Hàm, “Mà bố nhớ con là con không thấy Tần Trinh mà?”

Tần Tường Hàm rõ ràng có chút hoảng loạn, chẳng bao lâu sau liền rưng rưng nước mắt:

“Chị ơi, em biết chị không thích em, chị không thể vu oan cho em như … chuyện này em không liên quan thật mà!”

Tần Tường Hàm vừa khóc, mọi người lập tức nghiêng về phía ta.

Mẹ là người đầu tiên lên tiếng bênh vực:

“Tường Hàm chưa bao giờ dối, sao có thể chuyện như ?”

Anh trai cũng phụ họa:

“Tần Trinh, em không thể vì muốn chối bỏ trách nhiệm mà vu khống Tường Hàm , thật là thiếu giáo dục!”

Tôi cau mày, định lên tiếng thì Tần Tường Hàm đã nhanh chóng ngắt lời, thêm mắm dặm muối tiếp:

“Chị à, em biết chị ghen tỵ vì em cướp mất thân phận và thương của mọi người dành cho chị, dù thế nào chị cũng không thể vu oan cho em, khiến cả nhà đau lòng như !”

Bố cũng nghiêm mặt: “Tiểu Trinh, những lời không có lợi cho hòa khí gia đình thì không bừa.”

Tôi không trả lời ngay.

Kiếp trước, vì không có bằng chứng, nên khi mọi người thiên vị Tần Tường Hàm, tôi có thế nào cũng không ai tin.

Nhưng lần này, tôi không hề hoảng loạn, chỉ giơ tay chỉ về phía bức tường đối diện cửa nhà vệ sinh:

“Nếu mọi người không tin con, thì kiểm tra camera đi!”

Chương 5

5

Nghe tôi muốn xem camera, Tần Tường Hàm thầm mừng trong lòng, ngoài mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh:

“Chị ơi, em nghe camera này đã hỏng từ lâu rồi mà, chẳng lẽ chị biết rõ chuyện đó nên mới vu oan cho em sao?”

Nhưng đúng lúc này, quản lý hội trường tiệc bước ra kịp thời:

“Camera đã sửa xong trước khi buổi tiệc bắt đầu.”

Bố tôi : “Vậy thì xem camera thôi.”

Nghe thấy camera đã sửa, sắc mặt Tần Tường Hàm lập tức biến đổi, hoảng hốt :

“Bố ơi, thôi bỏ qua đi ạ… Con không muốn vì chuyện này mà khiến chị và cả nhà xa cách nhau…”

Nhưng bố nghiêm khắc từ chối:

“Sao có thể ? Người trong nhà gặp vấn đề thì càng phải giải quyết rõ ràng. Dù là ai sai cũng phải bị xử .”

Tôi phụ họa: “Bố đúng ạ. Nếu là con sai, bắt con quỳ xuống xin lỗi cũng không sao.”

Nhớ lại cảnh tôi vừa mới về nhà đã quỳ ba cái vang dội, bố tôi cau mày :

“Không cần phải quỳ đâu.”

“Mau mở camera lên xem đi.”

Quản lý tiệc lập tức mở đoạn camera ra.

Trên màn hình, quả thật là Tần Tường Hàm đã dẫn tôi vào nhà vệ sinh, sau đó lén lút lấy bộ lễ phục của tôi đem vứt vào thùng rác.

Sắc mặt Tần Tường Hàm lập tức trắng bệch như tờ giấy:

“Chắc chắn là ngụy tạo rồi! Camera đó rõ ràng là hỏng cơ mà!”

Nhưng bố tôi không tin lời ngụy biện đó, lạnh lùng hừ một tiếng:

“Nói như thì là con đã biết camera hỏng từ trước, nên mới cố dẫn Tiểu Trinh đến chỗ đó phải không?”

Tần Tường Hàm còn định tiếp thì bị Tần Dã ngắt lời:

“Vài hôm trước em còn thích bộ váy này, giờ lại đem vứt vào thùng rác. Tần Tường Hàm, thật không ngờ em lại là loại người như !”

Thấy cả người trai luôn thương mình cũng quay lưng, Tần Tường Hàm cuống quýt biện minh:

“Em… Anh ơi, phải tin em, em bị ép mà!”

“Hừ!” – Tần Dã hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, bố tôi lên tiếng lần nữa:

“Tường Hàm, bố đã rồi, chuyện gì đã rõ thì nhất định phải xử .”

Nhưng mẹ tôi vẫn cố bênh vực:

“Chỉ là trò giữa mấy đứa nhỏ thôi mà, không cần lớn chuyện đâu. Tiểu Trinh cũng đâu có sao.”

Tôi liền tự véo mạnh vào đùi mình, khiến nước mắt trào ra, tỏ vẻ tội nghiệp đáng thương:

“Con biết mẹ thương em Tường Hàm hơn, nếu người bị nhốt hôm nay là em ấy, mẹ cũng sẽ bỏ qua dễ dàng thế sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...