Cuộc Chiến Giành Lại [...] – Chương 7

Chương 8

8

Tại lễ cưới, thân bằng quyến thuộc của hai nhà Tần – Cố lần lượt đến đông đủ, không khí vô cùng long trọng.

Tôi và Cố Cảnh Thần bận rộn không ngừng.

Mãi đến khi khách khứa đã ổn định chỗ ngồi, lễ cưới mới chính thức bắt đầu.

Tôi mặc váy cưới trắng tinh lộng lẫy, còn Cố Cảnh Thần khoác bộ lễ phục đuôi tôm, chậm rãi tiến về phía tôi.

Dưới ánh đèn và tiếng nhạc du dương, mọi người lặng lẽ dõi theo chúng tôi, cùng nhau chứng kiến khoảnh khắc này.

Mãi đến khi bố nắm lấy tay tôi, mỉm trao cho Cố Cảnh Thần, tôi mới thật sự hiểu cảm giác “như giấc mộng kiếp trước”.

Cảnh tượng mà tôi từng mơ ước đến cháy lòng ở kiếp trước, giờ đây đã hiện hữu trước mắt.

Nếu đây là mơ, tôi chỉ mong mãi mãi không tỉnh lại.

Dưới sự chứng kiến của người chủ lễ, chúng tôi hoàn tất nghi thức, đến phần người thân phát biểu chúc mừng.

Bố tôi đến rơi nước mắt:

“Tiểu Trinh từ nhỏ đã có phần hướng nội, chúng tôi vẫn luôn lo lắng con bé sẽ có vấn đề về tính cách. May mà sau này gặp Cảnh Thần.”

“Cảnh Thần là một người đáng để gửi gắm cả đời. Dù Tiểu Trinh thất lạc nhiều năm, Cảnh Thần vẫn luôn đợi chờ con bé. Hy vọng hai con hạnh phúc bên nhau.”

“Tôi sẽ tặng 20% cổ phần của Tần thị của hồi môn cho con !”

Nhà họ Cố cũng nhanh chóng tiếp lời:

“Nhà họ Cố chúng tôi cũng tặng 20% cổ phần sính lễ!”

Phía dưới khán phòng lập tức vang lên những tràng pháo tay như sấm.

“Tiểu thư nhà họ Tần và công tử nhà họ Cố đúng là trai tài sắc.”

“Không hổ danh hào môn, ra tay quá hào phóng.”

Nhưng chưa vui mừng bao lâu, bầu không khí rộn ràng lập tức bị một âm thanh chói tai vỡ.

“Tôi không đồng ý cuộc hôn nhân này!”

Tần Tường Hàm đột nhiên đứng bật dậy giữa đám đông.

Sắc mặt của bố mẹ Tần lập tức thay đổi.

“Tường Hàm! Giờ không phải lúc để con loạn!”

Tần Tường Hàm rút ra một chiếc điều khiển từ xa, ấn nút.

Màn hình lớn phía sau lập tức thay đổi hình ảnh.

Một bé gầy gò đang lục lọi trong thùng rác tìm đồ ăn thừa, vừa ăn vừa chia cho một con chó hoang.

Cảnh quay chuyển tiếp, bé lấm lem ấy đang giành đồ ăn với con chó trong hẻm nhỏ, giọng bên ngoài đầy khinh bỉ:

“Cố lên nhé, nếu giành cây xích này thì cho mày ăn!”

Và rồi bé thật sự dốc hết sức, bóp cổ con chó hoang đó đến chết.

Video vẫn tiếp tục phát.

Tôi cảnh tượng đó mà không thể nào chịu nổi, chết lặng tại chỗ, nước mắt tuôn rơi.

Người trong video đó, chính là tôi.

Còn con chó kia là người duy nhất của tôi khi ấy – đã bị đám người quay clip chuốc thốt rồi phát điên.

Thấy tôi như , Cố Cảnh Thần nhanh chóng ôm lấy tôi.

Tần Tường Hàm lạnh độc địa:

“Bố mẹ! Hai người đi! Đây chính là đứa con mà hai người nâng niu! Cô ta chỉ là một con hoang bẩn thỉu! Người xứng con nhà họ Tần là con mới đúng!”

Bố tôi chỉ thẳng vào mặt ta, giận dữ quát:

“Tần Tường Hàm! Đồ khốn! Ai dạy con ra chuyện như hả?!”

“Tần Dã! Lôi nó ra ngoài! Từ giờ nhà họ Tần không có đứa con này!”

Mẹ tôi – người từng thương Tần Tường Hàm nhất – cũng không thể chịu nổi việc con mình nuôi mười mấy năm lại trở thành ra nông nỗi này, cũng hét lên:

“Tần Tường Hàm! Con có biết mình đang gì không?! Sao chúng ta lại có thể dạy ra đứa con như con chứ?!”

Tần Dã lập tức dẫn theo vài vệ sĩ đi về phía Tần Tường Hàm, ta lại bất ngờ rút dao ra, vung loạn lên.

“Đừng lại gần!”

Tần Dã cố ngăn cản, lại bị dao cứa trúng tay.

“Tần Tường Hàm! Rốt cuộc mày muốn gì?!”

Cô ta không đáp, chỉ chằm chằm vào tôi – người đang sững người không phản ứng – rồi cầm dao lao thẳng tới.

Chương 9

9

Cả hội trường lập tức náo loạn, ai nấy đều hốt hoảng kêu lên:

“Tiểu Trinh! Mau tránh ra!”

Nhưng tôi vẫn đang chìm trong ký ức đau thương quá khứ, mãi không thể hoàn hồn.

Cố Cảnh Thần vội vàng đẩy tôi ra, không ngờ — chính lại bị đâm một nhát vào bụng.

Tần Tường Hàm thấy mình đâm nhầm người, lập tức hoảng loạn:

“Anh Cảnh Thần! Em xin lỗi! Em không cố ý!”

Nói là , ánh mắt ta lại lần nữa trở nên hung tợn:

“Tất cả đều là lỗi của con tiện nhân này! Nếu không phải vì nó, Cảnh Thần đã không bị thương! Bố mẹ cũng sẽ không từ mặt em! Người dâu hôm nay đáng lẽ phải là em!”

Miệng không ngừng, tay cũng không dừng lại — ta liên tiếp đâm thêm bảy tám nhát nữa.

Cố Cảnh Thần mặt mày tái mét, môi run rẩy :

“Tần Tường Hàm… cho dù không có Tiểu Trinh, tôi cũng sẽ không bao giờ cưới !”

“Không thể nào!” — ta gào lên, không màng lý trí, cầm dao lao về phía tôi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...