Vậy nên, món khuyên ấy cũng có thể tùy tiện đưa cho người khác?
Cổ họng và dạ dày ta bắt đầu cuộn trào.
Bình luận lại nhốn nháo:
【Hắn đang ám chỉ đó!】
【Thế tử gia cuối cùng cũng nhịn không nổi nữa rồi! Hê hê, muội bảo à, nàng chỉ cần gọi hắn một tiếng “phu quân”, hắn sẵn lòng dâng cả m ,ạng sống!】
【Trong mộng, Thế tử toàn bị muội bảo gọi “phu quân”, tỉnh dậy còn phải thay cả chăn chiếu…】
Ta dừng bước, thẳng vào mắt Tiêu Thừa Tiêu, từng chữ một:
“Đúng. Sau này ta sẽ nũng với người khác, gọi người khác là phu quân. Họ cũng sẽ vì ta mà thỏa mãn mọi điều ta muốn.”
“Ngươi lặp lại lần nữa.” Giọng Tiêu Thừa Tiêu lạnh như băng.
Hắn vươn tay b ,óp ch ,ặt lấy bả vai ta, lực đạo như muốn nghiền n ,át x ,ương c ,ốt.
Đúng lúc này, đi theo sau cất giọng dè dặt:
“Thừa Tiêu, chàng sao ?”
Tiêu Thừa Tiêu không liếc nàng một cái, chỉ chăm chăm ta.
Nàng ta bĩu môi, trừng mắt ta: “Ngươi chọc giận chàng à? Khi chàng ở với ta, chưa từng khó chịu bao giờ.”
Ta cảm thấy trong lòng càng thêm buồn nôn.
Quay đầu đi, không muốn thêm một lời.
Hồi lâu sau, tay Tiêu Thừa Tiêu mới buông xuống, hắn nhắm mắt, cả người phủ đầy u ám.
“Nàng ấy biết cách không chọc ta giận, Thẩm Kiều.” Hắn lạnh lùng để lại một câu, quay đầu bỏ đi.
Cô lập tức đuổi theo, vừa đi vừa nũng nịu dỗ dành.
Bóng dáng họ như một đôi phu thê trời sinh.
Bình luận cuồn cuộn:
【Muội bảo chỉ vì cứng đầu mà tự tay đẩy người nàng ra xa.】
【Nói với Thế tử vài lời hay ho có phải tốt rồi không? Để con bạch liên kia có cơ hội chen chân gì?】
【Cạn lời luôn, đã có người viết thành truyện lan truyền khắp nơi rồi đó.】
3
Ta vừa về tới phủ, mấy vị khuê trung thân thiết đã chờ đợi từ lâu.
“Mấy ngày nay muội ổn chứ? Ngoài kia đồn ầm cả lên, nhà thế tử vì hồng nhan mà vung tiền như nước đấy.”
“Thế tử gia thật chẳng ra gì! Hôm trước cầu thân thì lời hay hết mức, nay mới bao lâu chứ!”
“Cái nữ tử kia ta từng gặp, ngày thường dự yến tiệc ăn vận diêm dúa, lại cứ khoe khoang là có phu quân quyền thế. Nào ngờ chỉ là tiểu thiếp bao nuôi bên ngoài!”
“Trước đây còn thế tử gia không nạp thiếp, chẳng giữ thông phòng, là nam tử hiếm có trong thiên hạ. Đúng là ta mắt mù mới tin lời đó!”
Sau khi lựa lời khuyên giải mấy người còn tức giận hơn ta, ta liền sai người dò hỏi tin tức bên ngoài.
Tiểu nha đầu quay về, sắc mặt đầy áy náy, những lời đồn ngoài kia đã đem quan hệ giữa ta và Tiêu Thừa Tiêu kể rành rọt không sót mảy may.
Những bách tính không rõ nội lại càng năng khó nghe.
“Người ta ta thế nào?”
Tiểu nha đầu cúi đầu không dám ta.
“Cô nương, người ngoài không biết sự thật, đừng nghe gì.”
Nhưng cuối cùng, dưới ánh mắt ta thúc ép, nha đầu vẫn mở miệng.
“Họ … nương mới là người bị bao dưỡng bên ngoài, còn vị nương tên Tống Nhụy kia mới là người thế tử gia nâng niu trong lòng bàn tay.”
“Còn nương không biết liêm sỉ, đi quyến rũ nam nhân đã có thê thất…”
Dù trong lòng sớm đã chuẩn bị, khi thật sự nghe những lời ấy, trong ngực vẫn dấy lên một cơn đau khó tả.
Ta đường đường là chính thê danh chính ngôn thuận gả vào phủ, mà trong miệng người đời, lại thành loại phụ nhân đê tiện không biết liêm sỉ.
Sau khi cho tiểu nha đầu lui xuống, ta cuộn mình trên giường, mắt trống rỗng vào hư vô.
Chuyện này đã lan truyền khắp nơi, thậm chí còn có xu hướng lan rộng hơn nữa, chắc chắn có bóng dáng Tiêu Thừa Tiêu phía sau.
Hắn thật sự như lời đám chữ từng , rất ta ư?
Cái gọi là của hắn, chính là dung túng cho thiên hạ đảo điên trắng đen, để ta bị mắng mỏ không ngừng không nghỉ ư?
Ta nhắm mắt lại, trong lòng đầy thống khổ.
Một lúc sau, gọi mấy gã sai vặt vào, giọng khàn khàn hạ lệnh: “Đi dẹp mấy lời đồn đi, càng sớm càng tốt.”
Lúc này đám chữ lại hiện lên:
【Thương muội bảo quá, chịu đựng đủ rồi. Nếu muội chịu mềm mỏng một chút, nũng nịu một chút, đã chẳng ra nông nỗi này…】
【Một đám người hồ đồ, chỉ biết chạy theo đồn đãi. Rõ ràng là Tống Nhụy mới là tiểu tam! Giận chết mất!】
【Thế tử đúng là quá đáng, muội bảo lại quá độc lập. Hắn muốn thấy muội dựa vào hắn, không có hắn thì không sống nổi kìa.】
【Cảm giác lần này khó dẹp yên, thân phận thật của muội bảo e là bị bại lộ cả rồi. Nếu nhà họ Thẩm biết , chắc sẽ trách tội muội…】
Ánh mắt ta dừng lại thật lâu trên dòng cuối cùng.
Quả nhiên, mấy sai vặt vừa rời đi không lâu đã vội vã quay lại bẩm báo:
“Cô nương, không rõ là ai, bên ngoài có người vẫn đang lan truyền tin tức. Bên ta vừa dập xuống, bên kia đã rộ lên lời lẽ còn khó nghe hơn. Không cách nào dẹp nổi.”
Ta không đáp, một gã sai vặt ngập ngừng thêm: “Cô nương, thế tử gia tai mắt đầy khắp kinh thành, nếu ngài ấy chịu ra tay…”
Bạn thấy sao?