Cuộc Chiến Hôn Nhân [...] – Chương 4

“Anh bị sao á? Em còn dám hỏi? Anh đã cả tuần trước là Tết này về nhà , mà em không chuẩn bị thứ gì cho bố mẹ ?”

Anh ta bắt đầu giảng đạo lý.

“Em đã là người có gia đình rồi thì nên tách khỏi nhà mẹ đẻ, phải nghĩ cho gia đình nhỏ của mình. Đừng có lúc nào cũng nhớ về bên ngoại, có cái gì ngon cái gì tốt cũng chỉ muốn mang về đó.”

Lời ta khiến sắc mặt tôi đen lại ngay lập tức.

Thì ra cái phong bao lì xì mấy hôm trước là để tôi mua đồ Tết mang về biếu nhà chồng.

Tôi còn tưởng ta thay đổi tính , ai ngờ… chó vẫn hoàn chó.

“Anh cũng biết phải lo cho gia đình nhỏ, thế thì móc tiền ra đi chứ!

Chúng ta chia đôi mọi khoản mà, trai à!

Còn nữa, chẳng phải chính hôn nhân đôi bên, không cần qua lại với người thân hai bên sao?

Giờ đến Tết thì lại cần sắm sửa đồ đạc, đột nhiên lại không còn là hôn nhân đôi bên nữa à?

Ai mới là người tham lam thấy cái gì tốt cũng muốn ôm về nhà mình hả?

Mẹ nó, tôi cho biết, đừng mấy thứ đó không phải tôi mua, kể cả là tôi bỏ tiền mua, tôi có vứt xuống sông cũng không để rơi vào tay !”

Tôi càng càng bức , cuối cùng cả chửi thề cũng bật ra.

Chồng tôi tức đến tái cả mặt, run run chỉ tay vào tôi hồi lâu mới lắp bắp lên tiếng:

“Em… em… em lại lôi tiền ra . Anh chẳng mới chuyển cho em phong bao 520 trước Tết còn gì? Em không thể dùng số tiền đó để mua đồ Tết à?”

“520 đồng mà đòi mua tổ yến, vi cá, tôm hùm? Triệu Văn, tiền của sống ở triều Thanh chắc? Thôi ơn, biết nhục một chút đi!”

Lời tôi vừa dứt, mặt chồng tôi lập tức đỏ bừng vì nghẹn lời.

Rõ ràng là ta cực kỳ bực bội, như thể có hàng trăm câu muốn phun ra, cuối cùng cũng chỉ gượng gạo bật ra hai câu:

“Thì… thì em cũng không thể tay không mà đến chứ? Giờ phải sao?”

Chồng tôi trừng mắt tôi chằm chằm, còn tôi cũng chẳng chịu thua, trừng lại.

“Tôi biết sao? Là về nhà chứ có phải về nhà tôi đâu! Làm con mà không chuẩn bị trước, giờ lại đổ lên đầu tôi – cái người dâu không có nổi một đồng sính lễ?”

Vừa nhắc đến chuyện sính lễ, chồng tôi lập tức im bặt.

Chương 2

Cuối cùng, Triệu Văn đành tự lái xe đến siêu thị, mua một thùng cherry, ít quýt, rồi đến ngân hàng rút thêm tiền, xem như tạm ổn.

Trên đường trở về xe, ta như thể muốn “trả đũa”, giọng đầy hả hê:

“Anh không chuẩn bị sẵn bao lì xì cho em đâu đấy. Lát nữa không có phong bao mừng tuổi cho con của trai chị , thì em tự lo liệu.”

Tôi đúng là cạn lời. Thần kinh à? Ai rảnh mà đi mừng tuổi cho con cháu nhà chứ, tiền tôi thừa quá không biết gì chắc?

Vì vừa mới cãi nhau xong nên suốt quãng đường hai đứa chẳng với nhau lời nào.

Cũng may đường đi không xa, chẳng mấy chốc đã tới nơi.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...