7
“Tất cả là do Sở Kiều Kiều xúi giục bọn .”
Tôi thoáng rùng mình, nếu không phải thật sự có chỗ dựa, chắc tôi đã bị đám người này lột sạch.
Sở Kiều Kiều bị kích đến mức trốn xuống gầm bàn, còn Sở thì tháo dây lưng ra quất liên tục lên người ta.
Cô ta bò loạn khắp sàn, trốn kiểu gì cũng không thoát, chỉ còn biết kêu khóc thảm thiết:
“Ba, con sai rồi!”
“Đừng đánh nữa, đau lắm, con đau lắm!”
Tôi không hề nhân nhượng, tất cả những gì ta đã với tôi, tôi sẽ trả lại gấp ngàn lần.
Bố đặt tay lên vai tôi, giọng trầm ổn:
“Con ngoan, bố sẽ đứng sau lưng con, muốn gì thì cứ .”
Tôi xoay khớp cổ tay, ra lệnh cho vệ sĩ giữ chặt Sở Kiều Kiều.
Chú Sở mặt đỏ gay, rõ ràng tức đến phát run, vội vàng lấy lòng, định xin cho con .
Tôi cắt ngang:
“Chú Sở, chuyện hợp tác giữa hai bên không do cháu quyết định.”
“Chú nên lo nghĩ xem phải giải thích thế nào với bố cháu.”
Sắc mặt Sở Vân Thiên tối sầm lại, bàn tay nắm chặt thành quyền.
“Nhụy Nhụy, ý cháu là sao?”
Tôi nhận từ vệ sĩ chiếc nhẫn mà trước đó Sở Kiều Kiều từng vứt cho người khác.
Bố nhíu mày khó hiểu:
“Sao chiếc nhẫn này lại ở đây?”
Tôi đặt nhẫn vào lòng bàn tay bố. Đó là kỷ vật của mẹ, bố luôn cất trong két sắt.
Bố lạnh lùng về phía Sở Vân Thiên, hiểu rằng trong nhà chắc chắn có kẻ phản bội.
Sở Vân Thiên cúi gằm, không dám vào mắt bố con tôi.
Sở Kiều Kiều vẫn cố trốn dưới bàn, bị vệ sĩ kéo ra.
Cô ta nằm bệt như bùn nhão, hơi thở thoi thóp.
Tôi dùng mũi giày khẽ hất cằm ta, giọng lạnh lẽo:
“Chiếc nhẫn này, rốt cuộc lấy từ đâu?”
Sở Kiều Kiều mím chặt môi, toàn thân run rẩy.
“Cơ hội này là do chính không biết trân trọng.”
Theo lệnh của tôi, vệ sĩ tát liên tiếp vào mặt ta.
Tiếng tát vang giòn khắp căn phòng, Tần Lượng đứng một bên chỉ dám cúi gằm mặt, cố gắng tồn tại như không khí.
Tôi khẽ , bước thẳng về phía hắn.
Chưa cần tôi mở miệng, Tần Lượng đã “bịch” một tiếng quỳ xuống, tự vả tới tấp vào mặt mình.
Quần hắn ướt sũng, dòng chất lỏng bẩn chảy theo ống quần xuống nền nhà.
Tôi nhíu mày ghét bỏ, lấy tay bịt mũi lùi ra sau.
“Chỉ mới mà đã sợ đến mức tè ra quần à?”
“Lúc hùa nhau bắt nạt tôi, gan của to lắm cơ mà?”
Chẳng bao lâu sau, cả Sở Kiều Kiều và Tần Lượng đều bị đánh đến sưng vù như đầu heo.
Tôi túm tóc Sở Kiều Kiều, kéo ném ta nằm gục ngay dưới chân Tần Lượng.
Tần Lượng run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu tôi.
Tôi cúi người, hạ thấp giọng, ánh mắt sắc bén thẳng vào mắt Sở Kiều Kiều.
Vệ sĩ đưa kéo tới, trói chặt tay chân ta.
Cô ta giãy giụa điên cuồng, vô ích.
Tôi cắt toạc váy ta, lưỡi kéo từ từ tiến lên đến ngang eo.
“Tôi cho một cơ hội cuối cùng. Nói, rốt cuộc ai đã đưa nhẫn cho ?”
Nước mắt nước mũi lem nhem đầy mặt, ta vẫn cắn răng không chịu .
Tôi ném kéo xuống, quay sang Tần Lượng:
“Anh có cách khiến ta chịu khai chứ?”
Hắn lập tức gật đầu lia lịa, lảo đảo lao tới trước mặt Sở Kiều Kiều.
Hắn xé toạc váy ta, thô bỉ cởi khóa quần:
“Cô hay không? Không tôi cưỡng bức ngay tại đây!”
Sở Kiều Kiều sợ hãi lùi về sau, bị hắn đè chặt không nhúc nhích .
Cuối cùng, ta bật khóc nức nở, nghẹn ngào :
“Là Cố An.”
“Là ta lén lấy nhẫn đưa cho tôi, ta là tai mắt mà ba sắp xếp bên cạnh nhà họ Ôn.”
Tôi siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi.
Quả nhiên, đúng như tôi đã nghi ngờ.
Bố kinh ngạc tôi, muốn gì đó đành nghẹn lại.
“Nhụy Nhụy…”
“Là bố người không đúng, lại để một kẻ như vệ sĩ bên cạnh con.”
“Bố đã khiến con chịu nhiều ấm ức rồi.”
Từ ngày Cố An sắp xếp bên cạnh, ta thường lấy danh nghĩa tôi để ra vào phòng sách, văn phòng của bố.
Tôi chỉ nghĩ rằng ta báo cáo hình an toàn định kỳ.
Hơn nữa, bố còn dặn rõ, Cố An chỉ cần phụ trách bảo vệ tôi.
Thế khi thấy tôi bị toàn bộ đồng nghiệp bắt nạt, ta chỉ bình thản tìm tài liệu.
Khoảnh khắc đó, tôi đã biết chắc chắn có vấn đề.
Tôi lắc nhẹ đầu:
“Không sao đâu bố, chắc ta đang tìm hồ sơ dự thầu dự án phía Bắc.”
Khóe môi tôi khẽ nhếch.
Nếu không nhầm, ba giờ chiều hôm nay chính là buổi đấu thầu dự án phía Bắc.
Sở Kiều Kiều bỗng lên điên dại, máu từ khóe miệng trào ra:
“Ôn Nhụy, dù là tiểu thư thật thì đã sao?”
“Cố An đã lấy hồ sơ dự thầu rồi, toàn bộ dữ liệu đã bị rò rỉ cho đối thủ.”
“Lần này chắc chắn các người thua!”
Bạn thấy sao?