5
“Anh kéo mẹ gì, tôi không sợ bọn chúng đâu! Lão bà này sống ngần này tuổi, chưa sợ ai bao giờ!”
“Cái bà mẹ vợ kia sắp chết rồi, tôi phải giúp giữ tiền mới !”
“Con mụ già đó, tôi đã rõ như rồi, nếu là tôi, tôi đã đi chết cho xong từ lâu rồi!”
“Mẹ! Mẹ đừng nữa!”
“Sao? Cánh cứng rồi phải không? Tôi cứ phải đấy. Không phải bảo Ôn Thục Huệ không thể thoát khỏi lòng bàn tay sao? Giờ thì hay rồi đấy!”
Càng bịt miệng, Thôi Ngọc Phương càng nhiều.
Không chịu nổi, Ngô Trạch Khải tát thẳng vào mặt mẹ mình một cái.
Tất cả mọi người đều chết sững.
…
Chị họ tôi nghe càng thêm tức giận, lao lên định đánh Ngô Trạch Khải, tôi vội kéo lại.
“Đừng vì loại người như hắn mà bẩn tay. Với lại, chị mà tát hắn một cái, hắn quay sang đòi 2 ngàn, có đáng không?”
Chút cảm cuối cùng tôi dành cho Ngô Trạch Khải, cũng đã cạn sạch.
Tôi chắc chắn, tôi đã không còn ta nữa, cũng chẳng còn thấy dao hay tiếc nuối gì.
Mọi việc xong xuôi, chị họ đưa tôi về nhà mẹ.
Trước đây vì mù quáng đương, tôi từng suýt bị Ngô Trạch Khải dụ dỗ bán nhà đi để mua lại căn khác.
Mẹ lúc ấy vì muốn tôi tỉnh táo nên đóng vai người xấu, khiến cảm mẹ con rạn nứt.
Giờ nghĩ lại mới thấy, quyết định của bà thực sự sáng suốt.
Cha mẹ thương con, ắt sẽ nghĩ sâu cho con.
Nghĩ đến đây, lòng tôi dâng lên một nỗi xấu hổ, và tôi thầm thề — dù thế nào cũng phải chữa khỏi bệnh cho mẹ.
Đối mặt với một gia đình chuyên hút máu người khác như , tôi tuyệt đối không thể giao phó cả đời mình.
Ly hôn, nhất định phải ly hôn!
Từng có thời vì lời đường mật của ta, tôi đã đánh mất bản thân.
Suốt bao năm vợ, dâu, tôi chưa từng bạc đãi mẹ con họ.
Chỉ một câu: “Mẹ khổ lắm!”, ta đã đẩy hết chữ hiếu sang tôi gánh.
Mẹ khổ thì cũng là vì sinh ra, mắc mớ gì đến tôi?
Cáo dù khôn cỡ nào cũng có ngày lộ đuôi. Tôi có thể rõ bộ mặt thật của họ, e rằng là nhờ cha phù hộ trên trời.
Đáng lẽ ra tôi nên sớm hiểu, là phải từ hai phía, không thể chỉ một người chịu đựng.
Tôi tự nhốt mình trong phòng, điện thoại reo liên tục — là Ngô Trạch Khải gọi.
Vừa bắt máy, ta liền mắng xối xả:
“Nhà không có con trai, ly hôn với tôi, đến lúc mẹ chết cũng chẳng có ai đưa tang!”
“Tôi biết đang rối trí, mau quỳ xuống xin lỗi tôi với mẹ tôi đi! Chúng tôi còn có thể tha thứ cho !”
Tôi lạnh lùng đáp:
“Anh chết rồi thì mẹ tôi cũng sẽ sống. Bớt lo chuyện bao đồng đi!”
Tôi vừa dập máy thì Ngô Trạch Khải lại tiếp tục không buông tha, gửi liên tiếp các đoạn ghi âm chỉ trích tôi.
Hắn ta mắng tôi dám đuổi hai mẹ con hắn ra khỏi nhà, còn ngang nhiên cảnh cáo rằng nếu trong nhà không có đàn ông thì sớm muộn gì cũng bị bắt nạt.
Tôi chỉ thấy buồn .
Mẹ tôi tôi có thể tự chăm sóc, chẳng bị người ngoài ức hiếp, giờ lại bị chính người đàn ông “gối đầu giường” giẫm đạp.
Số tiền tôi có đủ để tôi sống thoải mái, không cần dựa vào ai.
Chị họ giúp tôi tìm luật sư soạn đơn ly hôn, dĩ nhiên Ngô Trạch Khải không đời nào chịu ký.
Không sao, thì đừng trách tôi dùng pháp luật để tự bảo vệ mình.
Mấy hôm nay điều tra, tôi phát hiện hắn lén lút chuyển một khoản lớn tài sản trong thời kỳ hôn nhân.
Ly hôn kiện tụng tốn thời gian, giờ tôi có người thân hậu thuẫn, chẳng sợ gì cả.
Ca phẫu thuật của mẹ rất thành công, sức khỏe hồi phục tốt, tôi dọn về sống cùng mẹ.
Mỗi ngày bà đều có chuyển biến tích cực, tôi quay video quá trình phục hồi của mẹ và đăng lên vòng bè.
Không ngờ Ngô Trạch Khải lại để lại bình luận:
“Hồi phục thì sao? Cuối cùng cũng chết thôi. Phá hỏng hôn nhân của con , là tổn phúc báo đấy.”
Sợ mẹ đọc sẽ buồn, tôi lập tức xóa bình luận.
Sau đó nhắn thẳng vào WeChat mắng hắn:
“Mẹ tôi mỗi ngày một tốt hơn, không như — cẩn thận miệng thối, ruột thối, sống cũng chẳng lành!”
Thôi Ngọc Phương cũng chẳng biết sống chết, gọi điện cho tôi:
“Ôn Thục Huệ, nếu không phải con trai tôi thấy tội nghiệp, nó đã bỏ từ lâu rồi. Cưới nhau từng ấy năm, chỉ là con gà mái không biết đẻ.”
“Mau mau mời mẹ con tôi về nhà, tôi sẽ bảo Tiểu Khải tha thứ cho .”
“Mẹ không sống với cả đời đâu, chỉ có Tiểu Khải mới là chỗ dựa cả đời của .”
Tôi bật thành tiếng.
Bạn thấy sao?