Cuộc Chiến Trôi Vào [...] – Chương 7

Tôi chớp mắt, “Anh đang ?”

“Học violin.”

Tối hôm đó, không mở máy tính, mà cắm cúi nghiên cứu bản nhạc suốt cả buổi.

Tôi xem TV, kéo đàn.

Tôi đắp mặt nạ, kéo đàn.

Tôi chuẩn bị đi ngủ, vẫn ấm ức kéo đàn.

Tôi hít sâu, mỉm ,“Thôi để em dạy .”

9

Tô Du Thì tỏ ra rất vui, vẫn cẩn thận hỏi.

“Thôi bỏ đi, chẳng phải em đã lâu không chơi rồi sao, để tự học?”

Tôi nhún vai.

“Thật ra cũng không sao, chồng muốn học thì em biết thế nào, tất nhiên là sẽ ở bên dạy rồi.”

Để tránh phiền người khác, tôi cùng ra bờ hồ trong công viên.

Hít sâu một hơi, khi tay chạm vào đàn lần nữa, cảm giác quen thuộc từ nhỏ vẫn chưa từng phai.

Nhắm mắt tôi cũng biết từng dây đàn nằm ở đâu.

Tôi thử chỉnh âm đơn giản trước, rồi khẽ hỏi,

“Sao tự nhiên lại muốn học violin ?”

Tô Du Thì nghiêng đầu tôi, giọng trầm xuống.

“Lần đầu gặp em, em đang kéo đàn.”

Tôi sững lại.

“Hồi đó nhà có chuyện, ông nội mất, trốn một mình lên cây.”

“Lúc đó cũng ở bờ hồ, em mặc váy dài, dựa vào lan can, tiếng đàn kiêu hãnh mà tự do.”

“Em tặng một bản nhạc rất tuyệt, vẫn luôn muốn tìm cơ hội tặng lại em.”

Anh ngừng lại, hàng mi dài cụp xuống.

“Có lẽ quá nhỏ nhen, hôm nay thấy có người tặng em một bản nhạc, ghen lắm, suýt mất bình tĩnh.”

Trong mắt nhà đầu tư nổi tiếng luôn quyết đoán ấy, ánh sáng long lanh lay .

“Vậy nên… em dạy , để chơi cho em nghe, không?”

Tôi thoáng ngẩn ngơ, rồi mỉm dịu dàng.

“Vậy chơi Dream Wedding nhé, bài đơn giản thôi.”

Tôi nhẹ nhàng nắm tay .

“Giữ tay thẳng, cổ tay hướng vào trong, em sẽ đánh nhịp cho .”

Những câu quen thuộc, tôi tưởng mình sẽ thấy buồn nôn, sẽ khó chịu.

Năm mười tám tuổi, trong phòng đàn, Chu Hạnh Dĩ cũng kiên nhẫn dạy Quan Thuần Nguyệt như thế.

Hai người như luyện mệt, kia nũng muốn học violin.

Đàn của đem đi chỉnh âm, thuận tay lấy cây đàn của tôi, mỉm :

“Đưa tay qua đây, cổ tay hướng vào trong, tôi sẽ đánh nhịp.”

Rồi khẽ vòng tay từ phía sau, chỉnh lại tư thế cho ấy.

Cây đàn của tôi, đã dùng không ít lần — lần này là để dạy cho “ trong lòng” .

Tôi ngồi xổm ngoài cửa, nghe họ kéo bản Vũ khúc Na Uy.

Giờ đây, khi mảnh ký ức ấy lại hiện lên, cảm trong tôi cũng trở nên xa xôi hơn.

Gió chiều bên hồ thổi tung vạt váy tôi, tiếng đàn bên tai vang lên ngắt quãng.

“Hiến Âm, đã thầm thích em rất lâu rồi.”

Tôi người bên cạnh, trong lòng lại dấy lên một cảm giác ngọt ngào tê dại.

Âm nhạc vốn dĩ là một điều rất lãng mạn, miễn là nó xuất hiện vào khoảnh khắc hai trái tim đồng điệu.

Bản nhạc Chu Hạnh Dĩ tặng tôi sáng nay, tôi đã chẳng nhớ rõ.

Nhưng giờ đây, một bản Dream Wedding giản dị, lại khiến tôi hạnh phúc đến muốn rơi nước mắt.

“Em rất thích, cảm ơn .”

10

Chưa đầy mấy ngày, video Chu Hạnh Dĩ kéo violin tỏ đã bị truyền lên mạng.

Bản nhạc ấm áp, người cũng đầy cảm.

Với thành công và ngoại hình của bây giờ, fan trên mạng lập tức bắt đầu truy tìm danh tính.

Khí áp của Tô Du Thì xuống rất thấp, gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại.

Thực tế, lúc đó số người có thể lén quay phim không nhiều — trừ khi là đã chuẩn bị từ trước.

Video rất nhanh bị gỡ xuống, độ nóng trên mạng lại ảnh hưởng lớn.

Tôi và Quan Thuần Nguyệt chẳng mấy chốc bị khui ra.

“Cô kia là ai , may mắn thế!”

Danh hiệu ánh trăng trắng và đóa hồng đỏ lại bị lôi lên, dính lấy tôi như kẹo dẻo, khiến người ta phát ngán.

Còn Chu Hạnh Dĩ thì không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận, cứ mập mờ.

Khi phóng viên vây lại, đang lau đàn.

Anh , “Từ đầu đến cuối chỉ có một người, và tôi rất ấy, tôi sẽ không dễ dàng buông tay.”

Anh ngừng một chút, cúi mắt, vẻ u buồn ấy càng khiến dư luận bùng nổ đợt hai.

“Trời ơi, thầy Chu si quá! Chuyện thanh xuân! Tôi đã là cặp đầu của chúng tôi là đỉnh nhất mà!”

Tôi đã kết hôn, chuyện này đối với danh tiếng của tôi hoàn toàn bất lợi.

Dạo gần đây còn có không ít kẻ rảnh rỗi tìm đến tận nhà tôi.

Không chỉ chặn cửa lúc nửa đêm, mà còn nhét đủ loại thiệp vào trong nhà.

Trên thiệp không ngoại lệ, đều viết số 99.

Nhà họ Tô ở thành phố A có một căn biệt thự, tôi tạm thời chuyển qua đó.

Tô Du Thì nén giận, hẹn gặp Chu Hạnh Dĩ.

Anh rất ngắn gọn: “Làm rõ mọi chuyện, dự án Giang Khẩu, tôi sẽ ưu tiên đầu tư cho nhà họ Chu.”

Người đối diện dường như chẳng bị lời đồn ảnh hưởng, lười biếng :

“Sao , gần đây Tổng Giám đốc Tô mất ngủ à?”

Tô Du Thì không để ý,

“Tôi không cần biết mục đích của là gì, tôi chỉ cần kết quả nhanh, đừng cố chọc giận tôi.”

“Nếu tôi không thì sao?”

Ánh mắt Tô Du Thì lạnh hẳn.

“Vậy là cố dẫn hướng dư luận.”

“Cố là sao?”

Hắn khẽ , mắt thẳng vào tôi.

“Từ trước đến giờ tôi vốn thích Âm Âm, chúng tôi từ nhỏ đã…”

“Tôi thật coi thường .”

Lời bị cắt ngang.

“Anh gì?”

Tô Du Thì nheo mắt, lắc đầu.

“Tình cảm của quá rẻ tiền.”

“Anh chưa từng nghĩ cái sự cố chấp của mình đã đẩy người khác vào cảnh nào.”

Chu Hạnh Dĩ như bị chạm vào chỗ đau, nụ biến mất.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...