18
Tôi rất biết điều mà “cút”.
Tôi nghĩ, chúng tôi sau này chắc chẳng bao giờ gặp lại.
Tôi thuận lợi ra nước ngoài.
Cuộc sống du học lúc đầu rất mới mẻ. Nhưng rồi phát hiện… khá là chán.
Đồ ăn dở đến mức muốn khóc. Tôi nghĩ, đây là một cơ hội kinh doanh.
Tôi hợp tác với một chàng người nước ngoài, mở một quán ăn Trung Hoa nhỏ trước cổng trường.
Bán đủ loại món ngon quê nhà.
Buôn bán đông nghịt.
Thỉnh thoảng, tôi vẫn nhớ đến Hạ Văn Dũ.
Đặc biệt là hồi mới sang, mỗi tối về nhà, nằm một mình trong căn phòng xa lạ, tự nhiên nỗi buồn lại tràn tới.
Lúc ấy, tôi hay nhớ đến .
Nhớ khoảng thời gian sống cùng trong biệt thự. Nhớ dáng vẻ cúi đầu hôn tôi, môi cong lên một chút đầy dịu dàng.
Ký ức về ba mẹ tôi đã nhạt nhòa.
Còn — lại là người gần gũi với tôi nhất trong suốt nhiều năm qua.
Nên… tôi có nhớ cũng là chuyện bình thường thôi, đúng không?
Miễn là ban ngày không nhớ là . Còn ban đêm, tôi cho phép mình yếu lòng một chút.
Nhưng cái câu “ban ngày không nhớ” vừa mới tự nhủ, thì sáng hôm sau… tôi gặp lại .
Ngay trong quán ăn của tôi.
Hạ Văn Dũ bước vào với một nước ngoài tóc uốn sóng, ngồi xuống gọi món.
Vừa thấy , đầu óc tôi như bị treo máy.
Tại sao lại ở đây?
Mà , khi thấy tôi, ánh mắt vẫn lạnh như băng. Y chang như lúc mới quen.
Chỉ là bây giờ đã trưởng thành hơn, gương mặt không còn vẻ non nớt thời sinh viên, đường nét sắc sảo hơn, đẹp trai hơn.
Vừa bước vào quán, tất cả ánh mắt phụ nữ đều đổ dồn về phía .
Tôi vẫn bình tĩnh tiếp đón, ghi món, bưng đồ ăn lên.
Cả quá trình — không một lời.
Anh thậm chí còn chẳng liếc tôi lấy một cái.
Tôi bắt đầu nghĩ… chắc đã quên tôi rồi.
Tôi tưởng chuyện sẽ kết thúc ở đó. Chỉ là một sự cờ, một mảnh vụn nhỏ trong cuộc sống.
Nhưng đến tối, tôi nhận một cuộc gọi từ số lạ.
Là Hạ Văn Dũ.
19
Khi tôi đến căn hộ của , đang co người nằm cuộn tròn trên ghế sofa.
Một tay ôm bụng, lông mày nhíu chặt, trông rất đau đớn.
“Hạ Văn Dũ?” Tôi gọi , “Anh sao ?”
“Cô tới chậm quá.”
Anh mở mắt tôi, rồi lại nhắm lại, giọng lạnh tanh: “Đang bận vận với trai mới à?”
Tôi trừng mắt :
“Anh còn sức để móc méo tôi, chắc là không đau gì lắm đâu.”
Nếu không phải vì trong điện thoại bảo ăn đồ ở quán tôi xong bị đau bụng muốn chết, tôi đâu có mò đến đây.
Hạ Văn Dũ rên rỉ: “Đau… đồ ở quán không sạch sẽ, tôi ăn xong đau tới giờ.”
“Anh bậy! Quán tôi mở lâu thế rồi, chưa ai kêu ca gì bao giờ!”
Tôi bước tới ngồi xuống trước mặt , đưa tay sờ vào bụng .
“Chỗ này đau à?”
Anh không gì. Chỉ để tôi… chạm vào.
Nhưng khi tôi vừa rút tay về, không sờ nữa, thì ta lại bắt đầu lên tiếng.
“Cô mở nhà hàng tôi đau bụng, lỡ mất thương vụ mười tỷ tệ. Tôi sẽ kiện . Chuẩn bị đóng cửa đi.”
Tôi tức điên: “Hạ Văn Dũ! Anh cố trả thù tôi đúng không?! Đau bụng cái khỉ khô!”
Anh ta bật dậy. Trừng mắt tôi.
Tôi cũng không chịu thua, trừng lại ta.
Thấy tôi không yếu thế, ta lập tức nhào đến đè tôi xuống thảm, hôn mạnh.
Tôi nghĩ đến nàng ngoại quốc đi cùng hồi chiều, nên càng vùng vẫy dữ dội.
Nhưng tôi đâu phải đối thủ của ta. Anh trêu tôi nhột đến mức không phản kháng , váy cũng bị kéo tụt.
Chỉ là… rất nhanh sau đó, ta dừng lại.
Vì tôi ngạc nhiên phát hiện — ta… không có phản ứng?!
“Cô thấy rồi đấy, tôi bị rối loạn chức năng rồi.”
Hạ Văn Dũ dừng tay, quay mặt đi không tôi, giọng mang chút cay đắng.
“Từ lúc rời đi, tôi đã như .
Tôi còn giống đàn ông nữa sao?
Chiều nay, con bé người nước ngoài thấy tôi vô dụng liền đá tôi luôn.
Tôi sống như thế này còn có ý nghĩa gì? Cô đi đi, tôi biết chán tôi rồi.”
Anh ta đột ngột ngồi dậy, bước nhanh ra ban công, định nhảy lầu.
Tôi hoảng hốt nhào tới ôm lấy :
“Đừng mà, Hạ Văn Dũ! Đừng chuyện dại dột!
Tôi không chán đâu! Tôi không đi nữa, bình tĩnh lại!”
20
Tôi cuối cùng cũng khuyên Hạ Văn Dũ bình tĩnh lại.
Anh đưa tôi xem báo cáo chẩn đoán của bác sĩ.
Trên đó ghi rõ: Do quá trình từ gay chuyển sang thẳng quá mạnh bạo, tâm lý không kịp thích nghi,
dẫn đến phản ứng bài xích với quan hệ dục.
“Vậy… phải sao bây giờ?”
Tôi những từ chuyên ngành chi chít mà hoa cả mắt, chẳng hiểu nổi.
Cảm thấy có chút áy náy.
Đúng là tôi đã bẻ cong ấy thành thẳng. Nhưng sao tôi biết… hậu quả lại kinh hoàng như thế chứ!
“Không biết nữa.” Hạ Văn Dũ trông u ám. “Giờ tôi không có cảm giác với cả đàn ông lẫn phụ nữ.”
“Không cảm giác luôn?!” Tôi nhỏ giọng hỏi: “Vậy sau này… có từng thử lại với Khải không? Có phản ứng gì không?”
Gương mặt Hạ Văn Dũ lập tức sầm xuống.
Anh nhắm mắt lại, như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó.
Đến chuyện cũng khó khăn, từng từ lọt ra từ kẽ răng:
“Tôi với hắn… cũng không có phản ứng. Giờ tôi là phế vật rồi, chi bằng chết quách cho xong.”
“Đừng… đừng thế! Nhất định sẽ có cách mà!”
Tôi quýnh lên, vội vàng : “Chuyện này tôi cũng có phần trách nhiệm.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm với !”
Câu vừa thốt ra, Hạ Văn Dũ lập tức mở to mắt, tôi chằm chằm:
“Cô sẽ chịu trách nhiệm? Với tôi á?”
“Tôi hứa! Anh đừng nghĩ quẩn nữa.”
“Được. Vậy chúng ta ký một bản thỏa thuận đi.”
Hạ Văn Dũ đứng dậy vào phòng việc, chỉ vài phút sau đã quay lại, ném cho tôi một xấp giấy hợp đồng dày cộp.
Tôi giật mình: “Anh đánh máy nhanh thế?!”
Anh ho nhẹ một tiếng: “… Tôi dùng giọng nhập văn bản.”
Nội dung hợp đồng đại khái là: Tôi giúp điều trị rối loạn chức năng.
Anh trả công tôi… MỘT TRIỆU tệ mỗi tháng.
???
Sao tôi thấy huống này… quen quen?
Tôi bức :
“Đã hai năm rồi đấy! Vật giá leo thang, lạm phát đầy ra! Giá và mẹ đưa ra vẫn giữ nguyên hả?! Tôi cầu tăng giá!”
Hạ Văn Dũ trừng tôi: “Đồng Nhan! Cô còn mặt mũi đòi tăng giá?!
Cô quên ai khiến tôi thành ra thế này à?!”
Bị chằm chằm, tôi chột dạ. Cắn răng chuẩn bị ký.
Nhưng khi nghiêm túc lại… mới phát hiện:
Không phải cả hợp đồng là một triệu tệ.
Mà là MỖI THÁNG một triệu!!!
Tay tôi run lên, suýt nữa cũng “chức năng rối loạn” theo luôn.
Đúng là… quá giàu rồi mất hết tính người!
Thái tử giới nhà giàu Bắc Kinh đúng là đáng sợ thật.
Được rồi, rồi. Tôi nhất định phải giúp ta lấy lại phong độ đàn ông đích thực!
Bạn thấy sao?