Một đứa gần như mồ côi, ba mất sớm.
Nên tôi hiểu .
Cho đến một ngày, bắt đầu đứng ra bảo vệ tôi.
Từ lúc đó, tôi quyết định sẽ luôn ở bên .
Lên đại học, tỏ với tôi, đối xử rất tốt với tôi.
Tôi từng nghe họ hàng nhà Giang cưới tôi chỉ vì phần cổ phần kia.
Tôi không để tâm.
Bởi vì từ lúc đứng ra che chở tôi, tôi đã lựa chọn rồi.
Tôi muốn giúp có tất cả những gì mong muốn.
Chúng tôi kết hôn. Không lâu sau, ông nội Giang qua đời.
Về sau tôi mới biết, Giang Thần luôn chờ Hứa Tử Như quay lại, nên mới không muốn có con với tôi.
Mẹ ta từng :
“Vì con, cả đời Giang Thần sẽ không thể hạnh phúc.”
Bà ta bảo tôi ly hôn.
Nhưng lúc đó tôi đã mang thai.
Vì chuyện đó, tôi suýt bị sảy thai.
Sau khi sinh con, tôi cũng từng hy vọng.
Nhưng hiện thực lại đập nát hết mọi hồi ức đẹp đẽ thời thanh xuân.
Nhà họ Giang cuối cùng vẫn cướp đi tất cả — kể cả đứa con của tôi.
Tôi lạnh lùng :
“Không có tôi, nghĩ có thể ngồi vào ghế tổng giám đốc Giang thị à?”
Mặt Giang Thần tái mét, như thể toàn bộ khí thế đều bị rút cạn.
9
Tối hôm đó, khi tôi đang lau sàn, bất ngờ có người xuất hiện sau lưng.
Là Hứa Tử Như.
“Chị chính là Dương Trân Trân, không giống với những gì tôi tưởng tượng lắm.”
Tôi ta:
“Còn thì giống hệt như tôi nghĩ.”
“Ồ?”
“Tự tin và dịu dàng.”
Hứa Tử Như mỉm nhẹ nhàng:
“Cảm ơn lời khen. Nhưng tôi sẽ không nhường Giang Thần cho chị đâu.”
Tôi gật đầu, như thể đã hiểu rõ từ lâu:
“Như thấy đấy, cả Giang Nhã Hân lẫn Giang Thần đều chẳng thích tôi.”
Hứa Tử Như muốn gì đó, rồi lại im lặng.
Cô ta ngồi xuống ghế, :
“Tôi sớm đã muốn chuyện với chị, chỉ là chưa có cơ hội.”
Tôi đặt cây lau xuống, ngồi đối diện.
“Tôi chưa từng hoại cuộc hôn nhân của chị. Giang Thần ưu tú như , người theo đuổi ấy đương nhiên không ít. Chị là vợ ấy thì nên học cách chấp nhận những chuyện này, bao gồm cả việc ấy chỉ chơi qua đường.”
Tôi phản bác:
“Ý là tôi không đủ tự tin?”
Hứa Tử Như đáp:
“Cũng có thể hiểu như . Dĩ nhiên, lý do chính là vì hai người vốn không hợp.”
Người ngoài luôn sáng suốt hơn người trong cuộc.
Hứa Tử Như rất rõ mọi chuyện.
Tôi và Giang Thần vốn thuộc hai thế giới khác nhau, đến với nhau chỉ vì lợi ích.
Mà đã là vì lợi ích, thì sớm muộn gì cũng không thể lâu dài.
Nhưng tôi không cho rằng chỉ cần tự tin là đủ.
Giang Thần thích ta, đã từng cho ta cảm giác an toàn.
Còn tôi thì không, tôi chỉ biết một mình cố chấp bước về phía ta.
Anh ta thậm chí chưa từng với tôi một lời giải thích.
Anh ta chỉ luôn :
“Em đừng vô lý nữa không?”
“Em có biết mỗi ngày mệt đến mức nào không?”
“Em quản hơi nhiều rồi đấy.”
“Anh gì còn phải báo cáo với em à?”
Từng câu từng chữ, tôi đều nhớ rõ ràng.
Thái độ của ta lên tất cả.
Tôi không xứng đáng biết.
Vì tôi không xứng đáng vợ ta.
Tôi điềm tĩnh :
“Vậy tôi chúc hai người trăm năm hạnh phúc.”
Gương mặt Hứa Tử Như thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, như thể ta không ngờ tôi có thể bình tĩnh như .
Trong mắt ta đầy chắc chắn:
“Đương nhiên rồi, chúng tôi nhất định sẽ hạnh phúc.”
Bạn thấy sao?