Tôi đáp: “Xám mờ, biển số là 72C32.”
“Chúng tôi sẽ lập tức phong tỏa các lối vào cao tốc phía trước, đồng thời điều xe tuần tra đến hỗ trợ. Anh có thấy rõ biển số xe đang rối không? Chúng tôi sẽ liên hệ cầu họ tránh xa các .”
“Tôi không kịp biển số, giờ cũng không thấy rõ. Hắn đang chạy song song với xe tôi.”
“Đã rõ, chúng tôi sẽ kiểm tra tất cả camera giám sát dọc tuyến. Các cố gắng duy trì tốc độ ổn định.”
Tôi nuốt khan một cái, rồi hỏi câu mà tôi lo nhất:
“Cách đường tránh nguy hiểm gần nhất là bao xa?”
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, cuối cùng đáp:
“Tám mươi cây số. Chúng tôi sẽ hết sức để bảo vệ gia đình .”
Khoảnh khắc ấy, tôi hoàn toàn tuyệt vọng.
Tám mươi cây số — gần như xuyên qua cả hai thành phố!
Chiếc xe trắng vẫn bám sát bên cạnh, gã tài xế vừa chạy song song vừa không ngừng chửi bới.
Tôi không nghe rõ hắn đang chửi gì, chắc chắn không phải điều gì dễ nghe.
Điều quan trọng là — phía trước đã bắt đầu xuất hiện làn dừng khẩn cấp.
Nếu lúc này tôi có thể tấp vào đó, thì cơ hội sống sót cho cả gia đình sẽ tăng lên rất nhiều!
Vấn đề là chiếc xe trắng này!
Hắn cố giữ đúng tốc độ với tôi, chắn bên phải, khiến tôi hoàn toàn không thể đổi làn vào làn dừng khẩn cấp!
Vợ tôi ngồi sau, lau nước mắt, bỗng tháo dây an toàn ra rồi :
“Anh, xe mình có bật hỗ trợ chuyển làn không?”
“Có bật rồi.”
4
“Anh mau ra ghế sau đi, để em lái thay!”
Tôi ngẩng đầu lên, chằm chằm vào khuôn mặt vợ qua gương chiếu hậu.
Cô ấy vừa khóc vừa :
“Ngồi ghế sau thì dễ sống sót hơn… để em lái đi!”
Tôi không gì, chỉ siết chặt vô lăng.
Cô ấy vẫn tiếp tục cầu xin tôi đổi chỗ:
“Nếu xảy ra chuyện… em và con phải sao đây? Em đâu kiếm ra đủ tiền nuôi con… Anh sống sót thì tốt hơn cho cả nhà.”
Tôi ngoái đầu lại, con .
Con bé vẫn còn bập bẹ học , hoàn toàn không biết mình đang rơi vào hiểm cảnh.
Nó cầm chiếc bánh quy nhỏ trong tay, vui vẻ vẫy vẫy, khúc khích.
Tôi cố gượng nở một nụ , với con:
“Bé con, gọi ‘ba’ nào.”
Con bé chưa bao giờ gọi tôi là ba.
Nếu hôm nay tôi thực sự sẽ chết ở đây… ít nhất, tôi muốn nghe một tiếng “ba” từ con.
Con bé tôi khanh khách, vung vẩy bánh quy, miệng phát ra những tiếng bập bẹ “a ba a ba”.
Thấy tôi vẫn không chịu đổi chỗ, vợ tôi sốt ruột nhào tới kéo áo tôi.
Mũi tôi cay xè, giọng khẽ run:
“Đừng lấy con ra cái cớ… Em nghe cho kỹ…”
Tôi lau nước mắt, giọng nghẹn lại:
“Cả đời này không tin có ma, nếu thật sự có kiếp sau… hy vọng sẽ gặp lại em.”
Vợ tôi sững người, tôi đờ đẫn.
Nhưng ngay sau đó, tim tôi bỗng nhói lên một cái.
Chiếc xe trắng lại từ làn phải vượt lên trước!
Tôi không biết hắn định gì, bất kỳ hành nào của hắn cũng khiến tôi phải căng thẳng đến tột độ.
Tôi hiểu rõ mình đã chọc phải loại người gì rồi.
Dám chạy rùa bò ở làn vượt – loại tài xế đó, hoặc là kẻ ngu, hoặc là kẻ hoàn toàn không coi trọng mạng sống.
Với những gì hắn đã , tôi chắc chắn: hắn không hề có chút kính sợ nào đối với sự sống.
Cửa kính xe hắn lại hạ xuống, có thứ gì đó bị ném ra ngoài.
Tôi còn chưa kịp rõ đó là gì… thì kính chắn gió trước mặt tôi đã vỡ toang!
5
Vợ tôi hét lên một tiếng đau đớn thê thảm.
Tôi quay phắt lại , chết lặng.
Một chiếc tua vít, từ kính chắn gió trước, đâm xuyên qua – không chỉ vỡ tan kính, mà còn nhờ lực va chạm ở tốc độ 100km/h, đâm thẳng xuyên qua ghế phụ, găm mạnh vào vai vợ tôi!
Tôi quay đầu lại, chỉ thấy vợ mình ở ghế sau bị chiếc tua vít cắm chặt vào vai, ấy ôm chặt lấy vết thương, máu tuôn ra như suối!
Trong một khắc, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ có một ý nghĩ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu —
Tông chết hắn!
Đứa con vốn đang khanh khách, giờ òa lên khóc thét.
Tôi sang thì thấy: một mảnh kính vỡ đã cắm vào má con bé, khuôn mặt nhỏ xíu nhuộm đầy máu!
Vợ tôi đau đến sắp ngất, mặt mũi trắng bệch.
Nhưng vừa thấy con bị thương, ấy lập tức gắng gượng giật phăng chiếc tua vít ra khỏi vai, nhào về phía con .
Bạn thấy sao?