Nhưng rồi…
Cuối tuần, tôi vốn định hẹn hò với Tạ Quân,
bận, nên tôi cũng không ép.
Tôi rủ vài thực tập sinh đi ăn.
Đang ăn thì một nhỏ :
“Nghe bảo sếp sắp cầu hôn rồi đấy, là cuối tuần này luôn!”
Tôi đang mà sững người, như bị sét đánh giữa trời quang.
“Gì… các em gì cơ?”
“Chị Chi chưa biết ạ? Tin này lan khắp công ty rồi. Chuẩn bị có sếp phu nhân mới đó.”
Tôi không còn nghe gì nữa.
Chỉ cảm thấy bên tai ong ong cả lên.
Tôi nhớ lại giọng lạnh nhạt của qua điện thoại:
“Cuối tuần bận, em tự đi chơi đi. Cứ nhé.”
Thì ra… chỉ mình tôi không biết.
Thì ra cái gọi là “lén lút”, thật sự là lừa dối tôi.
Tôi… biến thành kẻ thứ ba lúc nào không hay.
Cũng đúng thôi.
Người như Tạ Quân, sao có thể nghiêm túc với tôi chứ?
“Chị Chi? Chị sao thế? Mặt chị trắng bệch rồi kìa!”
Tôi lắc đầu, cố nặn ra một nụ .
“Các em cứ ăn đi, chị có việc, thanh toán chị lo.”
Không nhớ nổi mình đã về nhà như thế nào,
chỉ nhớ đêm đó mưa rất to, người tôi ướt sũng.
Nằm trên giường, tôi mở khung chat với Tạ Quân, do dự mãi không gửi tin.
Tôi nên tin không?
Tôi gọi điện cho . Đầu dây bên kia nhanh chóng có người bắt máy.
“Alô!” – Một giọng nữ dịu dàng.
Tim tôi lạnh ngắt.
“Alô? Ai ?”
Tôi run rẩy hỏi:
“Cho tôi hỏi… Tạ Quân đâu?”
Bên kia im lặng một chút, rồi trả lời:
“Anh ấy uống hơi nhiều, đang ngủ rồi.”
“À… xin lỗi vì phiền.”
Tôi tắt máy. Và khóc suốt cả đêm.
Sáng hôm sau, tiếng chuông điện thoại đánh thức tôi.
“Ba.”
Tôi mở mắt, đôi mắt sưng húp, giọng cũng khàn đặc.
“Chi Chi, con bị cảm à?”
Tôi ừ một tiếng.
“Hôm nay về nhà một chuyến đi, ba của Tạ Quân vừa về nước, tiện đến thăm luôn.”
Ba của Tạ Quân? Người đàn ông chỉ tồn tại qua vài tấm ảnh cũ?
“Ba, con mệt lắm, có thể không đi không?”
Ba tôi hiếm khi nghiêm khắc, lần này rất cứng rắn:
“Không , về ăn bữa cơm thôi.”
Tôi đành miễn cưỡng đồng ý.
Về đến nhà, họ vẫn chưa đến.
“Con , mau lại đây! Ba của Tạ Quân sắp tới rồi, còn cả Thạch nữa!”
Anh Thạch? Là ai… À phải rồi, hồi nhỏ có thằng bé mập ú tên là Thạch.
“Anh Thạch giờ đẹp trai lắm, cao ráo phong độ, lần này về là để cầu hôn con đó!”
“Cái gì?!” – Tôi bật dậy khỏi ghế sofa.
“Ba đang cái gì ?”
“Ba với ba của nó đã bàn lâu rồi. Hai đứa rất hợp nhau.”
“Không! Con có người mình thích rồi!”
Ba tôi bắt đầu bực.
“Con biết nhà người ta giàu có thế nào không? Lại còn đẹp trai, tài giỏi, con xem ảnh này…”
“Thưa ông, họ đến rồi ạ.”
Ba tôi vui ra mặt, kéo tôi ra phòng khách.
“Ba, con không…”
Trước mặt là hai người – một là ba của Tạ Quân, người kia là…
Tạ Quân!
Tôi trừng mắt , há miệng như muốn nuốt trọn quả trứng gà.
Trong khi Tạ Quân thì bình thản như không.
“Ôi, đây là Chi Chi à? Lớn thế rồi, xinh như minh tinh luôn nhỉ!”
Ba tôi cũng tươi:
“Thằng nhóc Tạ Quân này cũng đẹp trai ra phết, hai đứa quá xứng luôn!”
Rồi quay sang tôi:
“Nhìn kìa, con ba sững người luôn. Anh Thạch ngày xưa mập thế, giờ ra dáng quá nhỉ?”
Tôi , ánh mắt tràn đầy giận dữ.
“Ba, con khó chịu… con lên phòng trước.”
“Chi Chi!”
Tạ Quân không do dự, lập tức đuổi theo tôi.
Ba tôi và bác Tạ nhau khó hiểu:
“Gì ?”
Tôi lao lên phòng, vừa đóng cửa thì tay đã chặn lại.
“Ra ngoài!”
“Chi Chi, nghe giải thích…”
Tôi lạnh băng, trong lòng dâng trào uất ức.
Anh đã giấu tôi mọi thứ.
Ngay từ đầu, đã lên kế hoạch… chẳng với tôi lời nào.
“Tạ Quân, thấy tôi vui lắm à?”
“Chi Chi, không phải . Anh chỉ muốn tạo bất ngờ…”
“Bất ngờ? Là dối lừa thì có!”
Tạ Quân cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, mắt đỏ hoe, thậm chí… ươn ướt.
Tôi hoảng hốt. Nhưng sau đó thấy ánh mắt lấp lánh nét tinh quái.
Cửa bị đẩy mở dễ dàng, tôi bị ép vào tường mới kịp nhận ra.
“Tạ Quân! Ưm… Ưm!”
“Ngoan… không?”
Hơi thở gấp gáp, còn tôi thì gần như ngạt thở, đành gật đầu theo phản xạ.
“Chi Chi, đợi em 16 năm rồi.”
16 năm… tôi gần như đã quên.
Nhưng khi biết Tạ Quân chính là cậu bé mập tên Thạch năm nào, những ký ức bỗng ùa về.
“Tôi ghét !”
Tôi bật khóc. Nước mắt trào ra như vỡ đê.
“Anh sai rồi.”
“Ngay từ đầu đã biết, còn tính toán tôi nữa!”
“Không phải… không cố giấu em, em chẳng nhớ ra .”
Tôi gằn:
“Anh thay đổi như , tôi sao nhận ra!”
Tạ Quân áp trán vào trán tôi, nhẹ giọng:
“Còn chuyện tối qua tại sao người phụ nữ đó nghe máy? Cô ta say ngủ.”
“Ghen à?” – Anh nhếch môi.
Tôi quay mặt đi, bướng bỉnh :
“Không có!”
“Thôi, không trêu nữa. Người nghe máy là chị . Tin đồn có vị hôn thê cũng là do tung ra. Phải diễn cho giống chứ.”
“Tạ Quân! Anh thật đáng ghét!”
Tôi cứ tưởng… đã không cần tôi nữa.
Tạ Quân dịu dàng lau nước mắt tôi, lấy ra một chiếc hộp nhỏ.
Bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh.
“Chi Chi, đã đợi em 16 năm. Không biết còn bao nhiêu cái 16 năm nữa…
Nhưng muốn, mỗi năm sau này, đều có em bên cạnh.”
— Hết —
Bạn thấy sao?