Tiền tôi cày cuốc tăng ca kiếm đến mức sắp trụy tim — dựa vào cái gì phải đem cho ta gọi là “tiền bịt miệng”?
“Không có năm trăm nghìn đâu. Hay là thế này đi — tôi báo cảnh sát chuyện chị mang thai hộ nhé? Nếu thưởng tiền, tôi chia cho chị một nửa, thế nào?”
Chị tôi nhạt, bước lên một bước, túm chặt lấy tóc tôi:
“Con tiện nhân này, mấy năm không gặp gan to lên rồi phải không? Tin không tao hôm nay m—”
Chưa kịp hết câu, tôi đã bước lên nửa bước, một cú quật vai thẳng thừng, ném thẳng chị ta xuống sàn.
Tiếng tru tréo còn chưa kịp dứt, tôi đã túm cổ áo, lôi xềnh xệch ra đến cửa rồi ném thẳng ra ngoài.
“Muốn uy hiếp người khác, cũng phải xem mình có cái bản lĩnh đó hay không.”
“Mặt dày đến cửa xin tiền, còn lên mặt như bà hoàng; tự mình cái chuyện chẳng ra gì, mà còn dương dương tự đắc… Với cái đầu óc này, đẻ ra con e rằng cũng chỉ toàn đần độn.”
“Lần này tôi tha. Lần sau còn dám vác mặt đến tìm tôi — tôi lập tức báo công an, cho chị đi ăn cơm nhà nước. Biến.”
Chị tôi bò dậy, vừa chửi vừa gào: “Mày sẽ hối hận đấy, con khốn nạn!”
Hối hận à? Điều duy nhất tôi hối hận, chính là hồi nhỏ không đi học võ, để rồi phải chịu biết bao ấm ức oan ức mà không thể phản kháng.
Chị tôi bỏ đi. Nhưng tôi biết — chuyện này, tuyệt đối chưa kết thúc dễ dàng như thế.
Quả nhiên. Hai ngày sau, chị ta lại quay trở lại — lần này còn dắt theo cả ba mẹ. Không không rằng, vừa gặp mặt liền bắt cóc tôi.
Không biết cái màn này, họ đã tập dượt bao nhiêu lần.
Tối đó, tôi ra ngoài mua đồ ăn đêm, chọn đi đường tắt cho nhanh. Không ngờ vừa đi vài bước, đã bị người từ phía sau bịt miệng, ngạt thở đến ngất.
Lúc mở mắt ra lần nữa — Tôi đang nằm trong thùng xe tải.
Ba người họ — ba mẹ tôi và chị — đứng vây chặt lấy tôi, như sợ tôi bốc hơi mất.
Thấy tôi tỉnh lại, cả ba đều thở phào một hơi rõ rệt. Chị tôi đá cho tôi một cú, mặt đầy vẻ đắc ý không thể giấu nổi:
“Cuối cùng cũng bắt mày rồi.”
“Con tiện nhân, tao đã rồi, tao sẽ không tha cho mày. Dựa vào cái gì mày ở nhà đẹp, sống sung sướng, còn tao thì phải chịu đủ mọi tủi nhục ở quê hả? Từ giờ trở đi, đến lượt mày nếm mùi rồi đấy.”
Ba tôi cúi người xuống, bóp mạnh một cái vào mặt tôi:
“Đã không có bản lĩnh giữ thiếu gia nhà giàu, thì đành giống như chị mày — về nhà mà đẻ con.”
“Tuy mày không còn mềm mại như mấy năm trước, ít ra còn có cái mặt với cái bụng, lại có học vấn, nhất định sẽ bán giá cao hơn chị mày.”
Chị tôi nghe thì tỏ vẻ khinh thường, quay mặt đi: “Rảnh ở đó mà đánh giá. Lo mà trói cho chặt, đừng để như lần trước, lại có người tới cứu nó. Con nhỏ này gian lắm đấy.”
Nghe thế, mẹ tôi lập tức kéo mạnh sợi dây trên người tôi, siết chặt thêm mấy vòng:
“Yên tâm đi, kiểu trói này là dùng bắt heo đấy. Dù có là trời đánh cũng không gỡ nổi.”
Tôi nằm trong thùng xe, cả người đau ê ẩm theo từng cú xóc nảy. Đây không phải đường về nhà. Mà là một con đường… không có lối thoát.
Tôi chị, khẽ thở dài:
“Chị sẽ hối hận. Mấy người rồi sẽ đều hối hận. Tôi đã từng cho các người cơ hội.”
Chị tôi khịt mũi khinh:
“Tao đã hối hận từ cái ngày để mày rời đi cùng Thẩm Lê rồi. Mày đúng là đồ lừa đảo, thứ tiện chủng.”
“Từ nhỏ mày đã không nghe lời, mà giờ lại sống ngon lành như . Còn tao, cái gì cũng nghe lời, cái gì cũng đúng… cuối cùng chỉ có thể con heo nái, hết đứa này đến đứa khác — vì tiền mà đẻ .”
Tôi quay đi, không chị nữa, chỉ lặng lẽ đáp:
“Có lẽ… là vì có những lời của cha mẹ — vốn dĩ không nên nghe theo.”
Chị tôi đá thẳng vào người tôi, cú đá như muốn nghiền nát xương sườn:
“Đến lượt mày dạy đời tao à? Câm mồm đi! Đến nơi rồi, mày sẽ không còn sức mà mở miệng nữa đâu.”
Lần này, chị ấy không dối.
10.
Đến nơi, chờ đón chúng tôi là một đám đàn ông hoàn toàn xa lạ.
Chị tôi nịnh bợ, hỏi mấy người đó: “Tôi đã đưa người tới rồi, có thể cho tôi nghỉ ngơi thêm một thời gian không?”
Kết quả nhận lại chỉ là hai cái bạt tai nảy lửa. “Nghỉ ngơi? Đợi mày trả hết nợ và tiền lãi đã rồi chuyện.”
Chị tôi ngơ ngác — rõ ràng mọi khoản nợ đã trả xong từ lâu, sao lại còn lãi?
Đám người kia lên: “Mày trả xong phần của mày rồi. Nhưng ba mẹ mày… lại vay thêm khoản mới.”
Tôi bị vứt sang một bên, chỉ có thể ngồi chị tôi gào khóc, điên cuồng chất vấn:
“Tại sao?! Tại sao lại như thế?!”
Ba mẹ tôi lại trả lời một cách đương nhiên, không chút xấu hổ:
“Tiền sính lễ vốn là để dưỡng già. Tụi mày không kết hôn, thì đành phải dùng cách khác — tạm ứng trước một phần.”
Chị tôi bật khóc, hét lên: “Hai người lừa tôi! Lừa tôi cả đời!”
Cô ấy cố lao về phía họ, định đánh vài cái cho hả giận — Nhưng cơ thể đã sớm bị bào mòn đến mức trống rỗng như xác ve.
Chỉ một cái đẩy nhẹ của ba tôi, chị tôi đã ngã lăn ra bên, bị người ta lôi đi như một con heo chờ lên thớt.
Lúc đi ngang qua chỗ tôi đang ngồi bệt dưới đất, ấy còn quay lại, nở một nụ gằn đầy tuyệt vọng và căm hận.
“Ít nhất lần này tao không phải một mình! Có nó đi cùng tao! Tao nguyền rủa hết bọn mày — xuống địa ngục! Tất cả — cùng nhau xuống địa ngục!”
11.
Chị tôi bị đưa đi rồi — đến lượt tôi.
Ba mẹ và đám người kia bắt đầu định giá tôi như món hàng.
Từ hình dáng đôi mắt, sống mũi, đến chiều dài tay chân, vóc dáng, khuôn mặt — từng chi tiết đều bị đánh giá một cách lạnh tanh và tỉ mỉ.
Họ đứng bên cạnh tôi, bàn bạc giá cả như đang mặc cả mua rau ngoài chợ.
Có thể thấy ba mẹ tôi rất hài lòng với kết quả — bởi chẳng mấy chốc họ đã kéo tôi dậy khỏi nền đất, dẫn vào một căn phòng khá sạch sẽ.
“Sao mày không sợ?”
“Sợ thì có thay đổi gì không?”
Không ai đáp lời tôi. Họ chỉ dùng xích sắt khóa chặt cổ chân tôi lại.
“Chị mày bảo mày giờ có bản lĩnh rồi đấy. Nhưng không sao đâu — Loại con nào tụi tao cũng xử cả. Có gan thì cắn đứt luôn sợi xích này đi! Hahahaha!”
Ba tôi lắc lắc sợi xích sắt trên tay, khoái trá như thể mình vừa ra câu buồn nhất thế giới.
Mẹ tôi đứng bên cạnh, đột nhiên lên tiếng:
“Con tiện nhân này… không chừng lại đang chờ Thẩm Lê cứu nó nữa đấy. Hay là… mình lại đòi thêm tiền từ nhà họ Thẩm?”
Tôi chết lặng.
Dùng mạng sống của con mình để uy hiếp người khác — các người thật sự nghĩ tới mức đó?
Hơn nữa, lại là dùng cái mạng của tôi, để uy hiếp một người đàn ông từng bị chị tôi vu cho là “vô sinh bất lực”?
Đây không phải tự tìm nhục à?
Quả nhiên.
Gọi cho Thẩm Lê chưa tới hai tiếng chuông, bắt máy rất nhanh. Nhưng cũng cúp máy còn nhanh hơn.
Mặt mẹ tôi biến sắc liên tục, từ kỳ vọng chuyển sang khó coi, cuối cùng đành trút giận lên đầu tôi.
Bà ta nhặt lấy một cây gậy ở cửa, giơ lên đập mạnh xuống người tôi:
“Con tiện nhân này! Dám tao hả?!”
Ngay lúc đó — cánh cửa phòng bị đá tung ra.
12.
Tôi đúng là đang đợi người. Cũng đúng là đang đợi một người đàn ông — chỉ là không phải Thẩm Lê.
Ba năm trước, tôi đã hiểu rõ một điều: Đàn ông không thể dựa vào. Thứ có thể dựa vào — là công việc.
Trong ba năm ấy, tôi tốt nghiệp đại học, rồi bằng năng lực của mình, tôi lọt vào một dự án mật cấp quốc gia.
Cảm ơn bản thân đã từng nỗ lực đến quên ăn quên ngủ. Tôi tuy không phải nhân vật chủ chốt, rất cấp trên coi trọng, thậm chí còn từng tiếp cận một vài tài liệu cốt lõi.
Tôi rất ít khi xin nghỉ, chưa từng vắng mặt mà không có lý do chính đáng — tất cả cũng chỉ để chuẩn bị cho ngày này.
Bọn họ bắt cóc tôi, chắc chắn phải giam giữ tôi ít nhất vài ngày. Tôi tự dưng mất tích, trong khi nhà thì không ai liên lạc — đồng nghiệp trong tổ chắc chắn sẽ nhận ra có chuyện.
Cho dù chỉ là vì những thông tin nhạy cảm tôi từng tiếp cận, họ cũng nhất định sẽ báo cảnh sát và cử người đến tìm.
Đó mới là lá bài tẩy thật sự của tôi.
Bạn thấy sao?