Hạ Vân Tiêu à Hạ Vân Tiêu, sao em chưa từng biết lại có thể tàn nhẫn đến như .
Năm đó chia tay đã đủ nhẫn tâm, bây giờ còn có thể vô đến mức muốn em tận mắt chứng kiến kết hôn với người khác.
Mắt mờ đi, khẽ hít vào, ngoảnh mặt sang hướng khác:
“Được thôi, với điều kiện… phải đồng ý một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chụp cho em một tấm ảnh.”
Rõ ràng là một cầu rất đơn giản, mà Hạ Vân Tiêu lại khẽ nhíu mày.
Xem ra… vẫn còn nhớ lần trước họ từng chuyện về chủ đề “ngoại ”.
Hồi đó, từng nghiêm túc với :
“Sau này nếu cưới nhau mà dám ngoại , thì nhà cửa xe cộ em không cho đâu, cho ra đường mà hít gió Tây Bắc.”
Chỉ là một câu .
Thế mà lúc đó Hạ Vân Tiêu lại vô cùng nghiêm túc :
“Nếu thật sự có ngày đó, em cứ mang ảnh của tụi mình đặt giữa lễ cưới, vạch mặt ngay tại chỗ, để thân bại danh liệt.”
Lúc ấy, cả hai đều không ngờ… thật sự có ngày hôm nay.
An Tạ vẻ mặt do dự của Hạ Vân Tiêu, khóe mắt bắt đầu nóng lên:
“Yên tâm, chỉ là một tấm ảnh bình thường thôi.”
—Chỉ là một tấm ảnh bình thường…
Một tấm di ảnh, bình thường.
Cô vẫn không thể nhẫn tâm nổi.
Rõ ràng biết từng ngoại , rõ ràng họ từng về việc sẽ “trả đũa” nếu điều đó xảy ra.
Nhưng khi thật sự đứng trước mặt , lại chẳng thể gì cả.
An Tạ muốn chụp tấm ảnh cuối cùng của mình bên bờ hồ Geneva, nơi có thể lấy phông nền dãy núi Alps hùng vĩ.
Hạ Vân Tiêu lái xe đến đón .
Khi đến nơi, An Tạ mới phát hiện… Bạch Nhiễm cũng đi theo.
Cô khựng lại, thì Bạch Nhiễm mỉm :
“Nghe Vân Tiêu chị đồng ý phù dâu, em rất vui.
Nhưng Vân Tiêu không biết chụp ảnh, để em chụp cho chị nhé?”
An Tạ im lặng.
Thật ra ai chụp cũng .
Nhưng nghĩ đến bức ảnh hôm qua mình thấy trong quán rượu…
Lời sắp thốt ra lại nghẹn lại nơi cổ họng:
“Em muốn… Hạ Vân Tiêu chụp.”
Cô có chút hèn mọn, chỉ muốn đòi lại một chút… một chút tổn thương nho nhỏ.
Hạ Vân Tiêu vài giây rồi với Bạch Nhiễm:
“Anh chụp nhanh thôi.”
An Tạ đứng bên hồ, gió hơi lạnh.
Cô mím môi, cố nặn ra một nụ , cố cho mình trông thật vui vẻ.
Ngay lúc Hạ Vân Tiêu ấn nút chụp, Bạch Nhiễm bỗng ôm ngực gọi:
“Vân Tiêu, em thấy hơi khó chịu…”
An Tạ thấy sắc mặt thay đổi, lập tức đặt máy ảnh xuống, chạy vội đến bên ấy, hoảng hốt bế lên đưa thẳng ra xe.
“Anh đưa em đến bệnh viện.”
An Tạ chỉ biết sững người ôm Bạch Nhiễm lên xe.
Chiếc xe rú ga rồi biến mất khỏi tầm mắt trong chớp mắt.
Một lúc lâu sau, mới cúi xuống nhặt chiếc máy ảnh, mở xem lại tấm hình.
Đó là một bức ảnh mờ nhòe, không rõ nét, chẳng ra người.
Đó chính là… tấm ảnh cuối cùng của .
An Tạ chằm chằm vào tấm hình ấy, chỉ cảm thấy gió lạnh len vào cơ thể, lạnh đến mức cổ họng đau rát.
Một lúc sau, cất máy ảnh, bắt xe đến trung tâm trợ tử, tìm gặp nhân viên.
“Tôi thấy trong hợp đồng có ghi: người sắp qua đời có thể đưa ra một nguyện vọng cuối cùng?”
Nhân viên gật đầu:
“Đúng , chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.”
An Tạ mỉm , che đi tất cả nước mắt trong mắt mình.
Cô nhẹ giọng với người phụ trách:
“Tôi hy vọng… trong ngày tang lễ của tôi, có thể mời Hạ Vân Tiêu đến nâng quan tài.”
Cô để lại số điện thoại của Hạ Vân Tiêu, rồi rời khỏi trung tâm.
Vừa bước ra đường, lập tức nhận tin nhắn từ Hạ Vân Tiêu.
Đó là… địa chỉ một nhà thờ.
“Diễn tập lễ cưới cần có phù dâu tham dự.”
An Tạ bắt taxi đến nhà thờ.
Vừa đến phòng trang điểm, đã thấy Hạ Vân Tiêu và Bạch Nhiễm đang thảo luận về loại hoa cầm tay.
Tim nhói lên một cái.
Thật ra nhà thờ này, chim bồ câu, hoa cưới… tất cả đều rất bình thường.
Nhưng từng chi tiết lại chăm chút tỉ mỉ, vừa đã biết mọi thứ đều thiết kế bằng cả tấm lòng.
Hạ Vân Tiêu một khi đã ai thật lòng, thì thật sự có thể dốc hết trái tim ra vì người đó.
An Tạ bước đến phía sau hai người.
Bạch Nhiễm quay lại thấy thì vui mừng reo lên:
“Chị đến rồi à? Đúng lúc quá, giúp em xem bộ trang sức này có ổn không…
Aiya! Em quên mất chưa đeo chiếc vòng tay kia.”
Cô ấy vỗ trán, mở hộp trang sức rồi lấy ra một chiếc vòng tay.
Chỉ một cái, An Tạ đã chết sững.
Đó là… chiếc vòng tay đôi mà từng thiết kế riêng cho và Hạ Vân Tiêu hai năm trước!
Khi đó, Hạ Vân Tiêu từng hứa sẽ tìm người ra nó, để đến dịp kỷ niệm bảy năm thì tặng .
Đầu óc An Tạ trống rỗng:
“Cái này… ở đâu ra ?”
“Cái này hả? Là Vân Tiêu tặng em đó.”
CHƯƠNG 6 – TIẾP:
Bạn thấy sao?